Thứ Bảy, 13 tháng 1, 2018

TÔI LÀ AI?

 Nhiều lần không biết, tôi có phải là con người thực của tôi không? Bên nàng tôi tỏ ra mê đắm, nhưng tâm trí lại nghĩ chuyện đâu đâu. Hình ảnh ông Phan chết trần truồng dưới ao hay sực nhớ thư của Hân thông báo ngày về. Hân và nàng, ai tôi cũng nặng nợ, ai tôi cũng yêu thương, nhưng nghĩ về mỗi người mỗi khác. Tôi không giải thích được. 
     Nếu bất chợt Hân biết tôi có nàng hoặc ngược lại, tôi sẽ hiện nguyên hình yêu ma, nhưng không phải là tôi.
     Gần Noel, trời se lạnh, Saigon có mấy khi được đắp chăn bông. Chiếc áo len cổ lọ xanh lam, nàng đan tặng từ ngày mới quen tôi, được lôi ra từ đáy tủ.
     Sáng nay gió hiu hiu, mang cái rét từ phương Bắc xa xôi, theo cơn bão tan dần thành áp thấp. Nàng đi lễ sớm, tà áo dài trắng tung bay theo gió. Bài thánh ca vang lên những nốt nhạc của tình yêu, hoà quyện theo tiếng ngân nga, chuông nhà thờ giục giã.
     Nàng đứng đợi tôi bên cổng giáo đường. Mình đi lễ để tìm mắt nhau hay dâng tấm lòng ngưỡng vọng đấng Giêsu-Kitô? Lòng tôi hân hoan, má nàng hồng lên trong tia nắng đầu ngày. Tạ ơn Chúa, cuộc đời đã xô giạt con như cánh bèo giữa dòng đời nghiệt ngã, nàng đã đến mang theo thông điệp của tình yêu. Tạ ơn Ngài đã ban cho con sự bình an, Amen.
     Tôi nhìn về hướng nàng, nàng chìm khuất trong không gian huyền ảo, mái tóc buông dài, đôi mắt nhìn lên ngôi cao, thánh thiện biết chừng nào.
     Sau ngày chia đôi đất nước, gia đình nàng được đưa về trại định cư Xóm Mới, An Nhơn, Gò Vấp. Ngày ấy Xóm Mới đâu phải toàn “Bắc kỳ di cư”. Chùa Tiên Long, Thánh Thất Cao Đài, vang vọng tiếng chuông giao hoà trong ngày lễ trọng, những bác xà ích vốn gốc An Nhơn nhiều đời, vẫn đón đưa sớm tối bà con xứ đạo.
     Các xứ đạo thường có liên hệ đến nguồn gốc địa phận của giáo dân: Giáo xứ Tân Hưng (Hưng Hoá), Giáo xứ Trung Bắc, Giáo xứ Bắc Dũng (Bắc Ninh), Giáo xứ Hà Nội, Giáo xứ Hà Đông, Giáo xứ Lạng Sơn, Giáo xứ Thái Bình…
     Nề nếp gia phong của nàng, khiến tôi e dè và ngưỡng mộ. Những người di cư đã mang theo hồn phách tinh tuý, lễ giáo và văn hoá phương Đông ngàn đời theo bước chân tha hương. Tôi ngỡ ngàng khi  nàng ra dấu ngăn tôi dừng chân trước ngõ để xin phép Thầy, U cho tôi được đến thăm nhà. Cha nàng, ông Trùm Ngà được giao phó trách nhiệm trông coi giáo xứ, ông thông thuộc giáo lý, giúp Cha xứ điều hành công việc nhà thờ.
     Những ngôi nhà giống nhau, liền vách nhìn ra con đường đất chạy về hướng Hạnh Thông Tây. Nhà thờ Hạnh Thông Tây do ông Lê Phát An (1868-1946) bỏ tiền ra xây dựng. Lê Phát An là con của ông Lê Phát Đạt (Huyện Sĩ) – Một trong bốn đại điền chủ nổi tiếng nhất  Nam Bộ, thời ấy:”Nhất Sĩ, Nhì Phương, Tam Xường, Tứ Định”. Ông Lê Phát An là cậu ruột của hoàng hậu Nam Phương.
     Dù đã đến vài lần, tôi vẫn nhầm nhà. Sự nhầm lẫn ấy đã đưa tôi đến với Hân. Điều kỳ lạ Hân và nàng giống nhau như hai chị em, nhưng khác tính cách. Hình như Chúa đã bổ sung những gì còn thiếu cho những con chiên ngoan đạo của Ngài.
     U kể, ngày hoài thai nàng, hình ảnh Đức Mẹ đồng trinh chập chờn trong giấc ngủ, thấp thoáng bất kỳ nơi đâu trong tâm trí, ngay cả khi Thầy quở trách U siêng năng  việc đời vì sinh kế, hơn việc đạo.
     Gia đình người Hoa bên kia, với hiệu thuốc Diên An Đường, Hân thường chạy sang mua cam thảo, giọng hát của Hân cao vút, vang vọng và nổi bật trong những bài Thánh ca, đã đưa tâm hồn tôi chơi vơi. Tôi muốn làm cây thánh giá để Hân và nàng nhìn thấy nhân tính, thiên tính của Chúa Giêsu-Kitô và tình yêu của tôi bên trong đời đời.
     Mẹ bảo tôi có hai trái tim: Thiên thần và quỷ dữ. Hình ảnh nàng trong tôi là Đức Mẹ Maria với ánh mắt bao dung, dịu hiền, dìu tôi trong bóng tối. Tôi như viên thạch anh sáng ngời lòng thánh thiện. Đôi môi và đường cong thân thể Hân gợi dục, chắp cánh cho tôi thành tín đồ thuần thục của Lucifer. Tôi vò xé Hân trong tay, những lời rên rỉ trong hoan lạc như ngợi ca thiên chức làm người.
     Nàng là Đức Mẹ đồng trinh của tôi. Trong cơn bi phẩn của cuộc đời, tôi thành kính nguyện cầu được ban ơn phước, nàng thấp thoáng sau bức chân dung Người, đôi mắt bao dung trìu mến nhìn tôi. Tôi háo hức đi lễ, mẹ nghĩ tôi ngoan đạo nhờ ơn thiên triệu, tôi suýt làm chủng sinh.
     Trái phá không nổ tan tành trong tôi, nhưng tan xác nhà nàng, một đêm pháo kích. Nàng không “chết hai lần” như ca từ nhạc Trịnh Công Sơn. Nàng chết trong tôi suốt đời, trăm lần, vạn lần. Kể cả khi, tôi đang ân ái cùng Hân. Tôi yêu nàng hay yêu Hân? Nhưng Hân không thành duyên phối ngẫu cùng tôi, Hân lánh xa tôi không nói một lời.
     Một đêm kia, trăng rải vàng lối đi đầy đất đá gồ ghề dẫn đến chợ An Nhơn, thầy ba Giang lửng thửng dắt con ngựa già kéo xe thổ mộ ốm tong têu, tiếng móng sắt khô khan dội vào lòng tôi nỗi buồn vô cớ. Thầy ba Giang gốc Gò Công lên đây lập nghiệp lâu đời. Tên gọi Gò Công từ tiếng Khmer Aih Amrak (con công), khi xưa là vùng đồi núi có nhiều chim công. Nhờ địa thế hiểm yếu, sông rạch chằng chịt, rừng rậm um tùm đã trở thành chiến khu, kháng chiến chống Pháp của Trương Công Định, Thủ Khoa Huân… Ông nội của thầy từ ngày nghĩa binh thất trận, đã lưu lạc đến nơi này. Mẹ cho tôi theo học võ với thầy ba Giang, những đường quyền Lưu Thuỷ, đường cước diệu kỳ đã cứu mạng tôi trong những lần cận chiến.
     Từ ngày không còn nàng, con ác quỷ trong tôi bùng lên. Mẹ đã từng nói trong tôi hiện diện cả hai: Thiên thần và quỷ sứ là gì? Thiên lương vắng bóng mỗi ngày xa hơn, có khi mất hút trong tôi khi chứng kiến sự thô bạo của lũ ngu dốt, bạo tàn trút xuống đầu những mảnh đời khốn khổ. Tinh thần bất bạo động của Mahatma Gandhi chống lại sự đô hộ của Anh ở Ấn Độ để dành độc lập, không thuyết phục được tôi. Thầy ba Giang nhẫn nhục bao nhiêu, tôi lại càng hung hãn bấy nhiêu. Tôi không còn lý tưởng để theo đuổi, khi không còn mục tiêu con người sống trong vị kỷ và hèn mọn, tôi thành kẻ cướp.
     Tôi dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt Hân, mặc cho nàng rên rỉ trong sợ hãi. Bù lại, tôi trao hết cho Hân, cho đàn em những gì tôi có. Hân khuyên tôi hoàn lương, tôi chỉ lấy lại những gì chúng cướp của người khác, của gia đình tôi và của tôi. Sao lại hoàn lương?
     Tôi ngộ từ đâu đó: Ánh nắng và mưa rơi còn gieo mầm hung ác, lương tâm không sắc thái, không thanh điệu nên lửng lơ giữa muôn trùng thế gian hổ lốn.

Tôi là quỷ sứ hay yêu ma?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...