Anh Hàn chết do đai
cuốc phang ngang, anh thụp xuống, trúng gáy. Đám đầu trâu mặt ngựa, không biết
ất giáp gì. Cứ đấm, cứ đá. Ruộng nhà anh bị cướp. Anh Hàn phản đối, vợ anh quỳ
lạy như tế sao. Anh vẫn chết.
Cả nhà uất ức, bọc túi nylon trong
suốt, phơi xác anh ngoài trời. Khiêng xác anh lên huyện. Vợ con anh như cái
đuôi, những giọt nước mắt rơi nửa chừng, không thấm đất. Chỉ còn nghe tiếng khóc rấm rức. Cả tuần nay, những giọt
lệ đã khô queo.
Quan Huyện sai thầy giáo Phẩm đi khuyến dụ, kéo theo đủ
ban bệ. Quan huyện hứa đền bù, không bắt tội vợ con anh Hàn, nên đem về chôn
cất. Lý trưởng Kiết sẳn sàng cho miếng đất rìa làng, có người tống tiễn vong
linh anh tử tế.
Chị Hàn cúi đầu
chào thầy giáo Phẩm. Thầy đã gần suốt đời dạy dỗ phẩm hạnh lẫn tri thức. Học
trò thầy, mấy thế hệ làm quan to. Thây là cây đa cây đề.
Nãy giờ chị Hàn im lặng lắng nghe, cung kính như phụng
mệnh. Bỗng chị đứng lên, khoanh tay, cúi đầu: Thầy đã dạy vợ chồng con thấm
nhuần đạo thánh hiền, công bằng xã hội, tình người êm ái bao dung, lòng trong
sáng như sao Khuê...
Chị Hàn
ngước mắt, thầy giáo Phẩm cùng tùy tùng đã đi tự lúc nào. Chỉ còn xác anh Hàn
đang trương phình. Hình như linh hồn anh bị tù túng trong xác phàm. Khó mà siêu
thoát.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét