Bà Thế tíu tít, chuẩn bị cho chuyến về quê, cái tết này nhiều ý nghĩa với
bà. Cái tết sum họp, khánh thành nhà từ đường, trên mảnh đất quê hương yêu dấu
của bà.
Tết này, ông Thế tròm trèm bảy mươi, cái tuổi đã qua lâu rồi thời tri
thiên mệnh. Những kỷ niệm cứ tràn về, những ngày cuối năm lẽ ra bận rộn như những
năm trước. Nhưng năm nay ông thấy dững dưng. Trong nhà ai làm gì mặc kệ.
Bà Thế đã dặn dò con cái, sắp xếp chu đáo ở nhà, Vợ chồng anh Hai lo lễ
vật cúng bái, tiễn ông Công ông Táo, đưa rước ông bà, tất niên. Cô Ba lo hũ dưa
món, thịt nguội, nồi thịt kho tàu, bánh chưng, bánh tét, anh Tư quét dọn bàn thờ
tổ tiên, chùi rửa bộ lư đồng, bàn ghế, sơn lại cánh cửa, hàng rào. Anh Năm ở xa
tận miền Tây, không biết tết này có đưa hai đứa cháu về với ông không?
Ông chưa hề sống một mình trong căn nhà vắng vẻ bao giờ. Ông cảm thấy
xót xa, nhớ về cha mẹ ông. Thời trai trẻ vì mưu sinh, ông dắt vợ với mấy đứa
con đi vào miền Nam lập nghiệp. Ông không hề nghĩ hoặc không có thời gian để nhớ
về cha mẹ ông, quạnh quẽ nơi quê nhà. Ông chưa bao giờ hình dung đến cảnh sống
của cha mẹ ông ra sao, trong tuổi già bóng xế.
Thỉnh thoảng vài ba năm, dành dụm được chút đỉnh tiền, ông dắt đứa con lớn
về thăm ông bà. Ở với cha mẹ được năm ba ngày, rồi đi. Những đứa sau, không hề biết mặt ông bà nội.
Và ngược lại, ông bà cũng không biết mấy đứa cháu mình, mặt mũi ra sao. Kể từ
ngày ra đi, ông chưa bao giờ đưa vợ con về ăn tết với ông bà.
Chim đã đủ lông đủ cánh, rời xa tổ ấm, rồi biền biệt. Chỉ biết trên đời,
cha mẹ vẫn còn hiện hữu, rồi thôi. Dòng đời cứ cuốn trôi đi, trôi đi. Đến khi cảm
thấy cuộc sống tạm ổn, con cái nên người hoặc thất bát sa cơ, mới về bên cha mẹ.
Có khi cha mẹ đã quá vãng từ lâu.
Chính ông cũng đã không còn cơ hội chăm sóc cha mẹ ông. Ông thường nói với
bà, đừng trách, đừng buồn con, cháu. Ngày mình bằng tuổi chúng nó, mình có được
như chúng nó bây giờ đâu?
Ông nói bà hay bao đồng, lo nghĩ không đâu. Mấy đứa con, đứa nào cũng
trên dưới bốn mươi. Ba đứa cháu cùng trang lứa sắp lên lớp mười. Tuổi này,
chúng nó có thế giới riêng, không còn quanh quẩn, nũng nịu bên ông bà, như ngày chúng lên năm lên ba. Bà
để ý mà xem, rồi tôi với bà…
Ông chợt ngậm ngùi, nhớ về những tháng ngày xưa cũ, nơi quê nhà. Nơi cha
mẹ ông, nay chỉ còn nắm xương tàn, nằm chơ vơ trong nghĩa trang đìu hiu. Chợt
ông muốn bỏ mặc hết thảy, để về.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét