Hai mẹ con bàn mưu tính kế giết “Lão”. Trấn nước, thuốc chuột, tẩm xăng đốt
hay bỏ đói…? Đứa con gái gằn giọng: “- Để
đó, tui có kinh nghiệm việc này!”
Hơn tháng trước, “Lão” bị xe cán nát một
chân, toạc mông lòi cả xương trắng hếu. Lão rên rẩm lết quanh nhà, ruồi nhặng
bu quanh, nhiễm trùng, vết thương ngày càng lở loét.
“Lão”
đã già, mắt mờ nên gặp tai ương. Cả đời lão trung thành hiếm có, dậy sớm thức
khuya. Đêm vật vờ canh chừng giấc ngủ cho đứa con gái, khi nó còn bé xíu. Phải
như hồi trung niên, dễ gì ai qua mặt “Lão”.
Mắt lão tinh anh, tai thính, mũi lão đánh hơi siêu hạng. Thoắt cái, lão chồm
lên sẳn sàng ngoạm vào cổ kẻ nào dám trêu chọc nó. Vậy mà…
“Lão”
- giống chó berger Đức chính cống. Ngày còn bé, tên lão đẹp mê hồn : Li-Tao. Thời
gian mài mòn âm sắc, gọi Li-Tao lão nghễnh ngãng, có khi không nghe, bị đòn
oan. Li-Tao chỉ còn nghe được tiếng “lão”.
Nếu
còn đi được, có khi Li-Tao sẽ hành xử như con voi già rời bầy đàn, tự mình tìm đến nghĩa địa voi.
Một nơi vô cùng huyền bí, được ẩn kín trong rừng già âm u và chờ đợi giờ chết đến.
MẤT
Ngày
mới yêu nhau, chưa làm ra tiền, tôi mua nhẩn giả tặng nàng. Nàng hồn nhiên đón
nhận trong hạnh phúc ngập tràn. Nàng nhìn tôi e lệ, mắt môi biết nói. Dung nhan
nàng, kiều diễm dưới mắt tôi. Tôi mê nhất bộ ngực tràn đầy sinh lực của nàng, hứa
hẹn thiên chức làm mẹ trời ban cho. Mái tóc dài ngan ngát hương thơm bồ kết, phả
vào hồn tôi nhiều đêm mộng mị. Đôi gót sen không hồng, chằng chịt dấu chân chim
lam lũ. Nàng như giọt nước trong lóng lánh, tôi chiêm ngưỡng, hiểu lòng nàng thấu
tận tâm can. Nàng yêu tôi thật lòng. Tôi tin vậy.
“Ngày hợp hôn nàng không đòi may áo cưới”
như thơ Hữu Loan. Tôi bế nàng trên tay như vưu vật, nàng nhỏ nhắn cuộn tròn vào
lòng tôi, không chút e dè, nghi ngại. Theo thời gian và cuộc sống, tôi đưa nàng
vào rừng sâu, tôi đưa nàng ra biển lớn. Mong tìm an vui và hạnh phúc cho nàng.
Thời hồng hoang, ngoi ngóp trong sóng triều dâng khổ ải, lòng người đảo điên,
kéo theo kiếp nạn đời tôi.
Những
cơn giông tố, mưa bão bập bùng bất ngờ, tát thẳng vào mặt nàng. Đôi mắt nàng ánh
lên niềm khắc khoải, u hoài. “Đời không
như là mơ”, giấc mơ của nàng đã chìm khuất theo tuổi thơ ngày nào. Niềm tin
một ngày mai khải hoàn đã tan theo gió. Nàng đã xa tôi.
Ngày
gặp lại, nàng lạ hẳn. Mắt môi vay mượn từ ai, mái tóc bồng xoáy cách tân, không
già không trẻ. Hương thơm đậm đà từ mái tóc, phảng phất mùi son phấn điêu ngoa.
Lời nói đãi bôi, đong đưa điệu nghệ. Tôi đã mất nàng hay nàng đã mất tôi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét