Hai Nhôm đang học lớp ba, chán học ở nhà
giữ trâu. Đi học, sách vở cũng nhét bụi tre. Lêu lổng trộm gà, câu vịt. Gia
đình hắn mấy đời nghèo rớt mồng tơi. Hết đời ông đến đời cha, tá điền cho ông
Chánh. Cái nhà ở bìa làng, trên miếng đất hoang, nhưng được cái không nộp thuế
má gì, không ai hạch hoẹ.
Ngày ông nội hai Nhôm chết. Ông Chánh mua
cho cái hòm, sai người đưa đi an táng trên gò Bướm, miễn thu tô năm đó. Hai
Nhôm mặt mũi sáng láng, nhanh nhẹn. Hắn giữ trâu cho ông Chánh. Trâu mập ú, ổng
thích lắm.
Mùa đông mưa phùn gió bấc. Hai Nhôm khoác
chiếc tơi lá, hai tay khẳng khiu không dám đưa ra ngoài, giống nấm rơm biết
đi. Những giọt nước li ti bám đầu ngọn cỏ,
ve vuốt đôi chân hai Nhôm, không còn chút bùn dính chân.
Không biết hai Nhôm nghe ai, bỏ làng đi mất
biệt. Cha hắn đoán già đoán non, có lẽ Lão Phùng dụ khị đi đãi vàng không chừng.
Vàng ai không ham, mong đổi đời. Cha hắn chép miệng, kệ mẹ!
Mấy năm sau, hai Nhôm quay về, kèm theo lũ
lâu la. Cướp sạch, đốt luôn nhà ngói ba gian của ông Chánh, cháy bừng bừng mấy
ngày còn nghi ngút khói. Ân nghĩa ngày xưa, mấy đời nhà hắn với ông Chánh trôi
tuột. May mà hắn không giết.
Lão Phùng không dụ hắn đi đãi vàng, dụ hắn
học đạo. Đạo “Kỳ Môn Độn Giáp”, hô
phong hoán vũ. Một trong những phương pháp cổ xưa, liên quan đến
tích Khổng Minh hô phong hoán vũ nhận chìm đại quân của Tào Tháo ở trận Xích
Bích, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa. Hai Nhôm tôn thờ lão Phùng như thánh sống,
không những “đuổi mưa, ngăn bão” mà
còn sống vinh hoa phú quý, giết người cướp của người ta không biết, hoặc biết
mà ngậm khít hai hàm răng, mới tài.
Tất cả Thần, Thánh trên đời là mộng mị.
tâm linh ảo tưởng. Không gì linh hiển hơn, mới ngày nào ông bà, cha mẹ hắn là
dân ngụ cư, nghèo mạt rệp. Bây giờ nhờ “Kỳ
Môn Độn Giáp”, muốn gì không có. Hắn thổi phù phù, tam đại nhà ông Chánh
cũng bay tít mù.
Khổng Minh là sư huynh của lão Phùng. Lão
truyền lại lời Gia Cát cho hai Nhôm:
"Nếu như diệt
được nước Ngụy, chém đầu Tào Duệ, đưa hoàng
thượng về cố đô Lạc Dương thì đến lúc đó tôi cùng chư vị đồng
liêu được thăng quan tấn tước, cho dù được thưởng mười loại báu vật tôi cũng
xin nhận huống chi là cửu tích".(1)
Lão Phùng cười ba tiếng, khóc ba tiếng.
Hai Nhôm không nghe lời thầy. Thiếu gì
cách làm giàu, sách không hề dạy. Thời thế tạo anh hùng, cứ khuất phục đám lục
lâm thảo khấu, dựa vào học thuyết tào lao, vẽ vời thiên đường như đang lấp ló.
Chẳng mấy chốc Hai Nhôm thành thần.
(1)
Thuật mưu quyền, Quang Thiệu, Quang
Ninh, Nhà xuất bản Lao động và Xã hội, Hà Nội,
năm 2006, trang 378
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét