Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

ROBOT

     Tôi nhận tin nhắn qua messenger:”Hân hạnh được làm quen với bạn. Tôi là AKASI, đến từ Nhật”. AKASI là ai? Tôi không trả lời. Liên tục với nội dung như vậy, tôi im lặng.
     Hơn tháng sau, vẫn tin nhắn ấy. Không còn kiên nhẫn:”Chào bạn”. Tôi chờ đợi. Những dấu chấm như sóng lượn, AKASI đang hồi âm. “Tôi là robot AKASI. Nếu bạn muốn, tôi tặng TÔI cho bạn. Thật tình, tôi không hiểu ra làm sao!
     AKASI sẽ theo chuyến bay sớm nhất, từ sân bay Osaka. Tôi đón nhận AKASI, thông qua hãng chuyển phát nhanh quốc tế DHL.
AKASI đẹp như người mẫu, hoàn toàn không phải búp bê tình dục. AKASI thoáng liếc mắt nhìn tôi, không nói gì cho đến khi về nhà.
     Câu đầu tiên của AKASI:”Password, your Facebook?”- Can’t not. Tôi vội trả lời, thoáng chút nghi ngờ. AKASI đánh giá: “Zero”.
     Bài học đầu tiên của AKASI:”Mặc khải, vĩnh biệt!” (Mặc khải có nghĩa  mở ra cho biết một điều thiêng liêng mầu nhiệm trong sự tĩnh lặng, lý trí con người không thể giải thích được). AKASI lạnh lùng, không nhìn tôi, mắt như có ngấn nước.
     “Tôi tặng TÔI cho bạn”, tin nhắn AKASI vang vọng trong tôi.
     AKASI ngồi trước mặt tôi, khẽ khàng mở áo khoác, hiện rõ màn hình như thi lý thuyết lái ô tô, đang nhấp nháy. Bài trắc nghiệm, không chủ đề. AKASI hướng dẫn tôi thao tác: Yes or No.
     Câu hỏi đầu tiên:”- Bạn đã từng ăn cắp chưa?”. Tôi thoáng bối rối, xấu hổ nhìn AKASI. Định đưa ngón tay vào màn hình, NO. Lương tâm tôi nhảy nhót. Nhưng thà xấu hổ với AKASI, còn hơn xấu hổ với chính mình. Yes!
     Mặt AKASI không lộ biểu cảm gì. Câu hỏi tiếp: “- Bạn có tự hào về nguồn gốc dân tộc của bạn không?”. Ai không tự hào. Đất nước tôi bốn ngàn năm văn hiến, ông cha đã bao lần… Thấp thoáng đâu đó, cũng có đồng bào tôi hành động nhục quốc thể, chối bỏ cội nguồn. Bỡi họ thiếu giao dục, ý thức dân tộc nghèo nàn. Và…
     Tôi sẽ không hoàn thành bài trắc nghiệm đầu tiên. Mất nhiều thời gian cho câu hỏi, chỉ cần khẳng định. Trước mặt AKASI, tôi phải trung thực, vì em là robot. Không thể Yes hoặc No. Tôi pass.
     AKASI đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nàng ánh lên tia ngạc nhiên.
     Góc màn hình chớp chớp liên tục, dấu hiệu hai bàn tay đưa lên trời.  
    AKASI giúp tôi, trở về trạng thái bài trắc nghiệm:
”- Bạn có lòng nhân ái không?”. Tôi yêu thương tất cả chúng sinh, như lời Phật dạy. Nhưng nhiều lần tôi đã làm ngơ với những cảnh đời khốn khó. Trong lòng luôn nghĩ, ai cũng có thể lừa tôi. Trong sân bay, ga tàu, đường phố… những người phụ nữ bụng mang dạ chữa, ông bà lớn tuổi khệ nệ hành lý. Những người ăn mày bế con lem luốc, ngủ gà gật. Những thầy tu không biết giả, thật. Lòng nhân ái trong tôi đã bị thui chột. Tôi thờ ơ, cảnh giác.

     Nhắm mắt, tôi: NO.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...