Ký ức hắn hổn độn. Cô Năm ghé tai hắn thỏ
thẻ: “- Cô thấy không đứa nào nhớ về ông
bà như mi!”. Tiếng vọng trong hắn thì thầm: Mi là đồ mất dạy, vô nghì. Từ nhỏ hắn không kiêng, không trọng ai.
Ông nội hắn giả lả: “Thần linh kinh đứa
ngộ”. Cha hắn bỏ mặc, mẹ hắn khóc khô nước mắt. Chữ nghĩa trong hắn lưa
thưa trên cái sàng gạo, đọng lại vài hạt nguyên vẹn lẫn đất, đá.
Hắn bỏ nhà đi theo ông Ba lên rừng, tìm kỳ
nam, dược thảo. Người ta nói “ngậm ngãi
tìm trầm”, hắn chỉ mang theo cái rìu. Ăn của rừng rưng rưng nước mắt, không
kể được cái gian khổ của hắn. “Nậu”
nào cũng không khổ bằng nậu nguồn, "Ai về nhắn với
nậu nguồn - Mít non gửi xuống cá chuồn gửi lên” chỉ là chuyện vớ
vẩn. Ông Ba trước khi xuất hành cũng làm lễ lạy Bà Thánh Mẫu Thiên Y A Na. Trầm kỳ là báu vật của Bà, ai có lòng thành sẽ được Bà
ban lộc. Tránh được tai ương "hổ vồ, trăn siết, phỉ giết, đá đè".
Không biết
ông Ba phạm lỗi lầm gì. Ông bị rắn độc cắn chết.
Hắn chôn xác ông Ba giữa mênh mông rừng già. Hắn khóc, lần đầu tiên hắn khóc,
sau cái chết của ông nội hắn, hơn mười năm về trước. Hắn trở thành đầu nậu thứ
thiệt.
Nhóm “địu” (1) của
hắn tung hoành. Một ngày, nhóm hắn phát hiện cây dó bầu khổng lồ, thân u nần,
cao vòi vọi. Nhóm hắn dựng lán trại làm chỗ trú ngụ qua
đêm. Bắt đầu “soi trầm” - động tác
gọt bỏ phần vỏ cây dó bầu để lấy phần lõi trầm bên trong. Các khối trầm hương-kỳ nam lồ lộ,
hương trầm bay quyện lan toả trong gió. Nhưng chẳng may, một phu trầm trong
nhóm của hắn lên cơn sốt, co giật, mắt trợn trừng, rồi xuôi tay, tắt thở.
Lâm – Sơn cước. Chính hắn, vòng quanh cổ dây chuyền vàng óng to như sợi
xích, móc chiếc nanh hổ cong veo tòng teng giữa ngực. Hắn bỗng dưng có hiếu bất
ngờ. Ngôi biệt thự xây tặng cha mẹ hắn nguy nga, tráng lệ hơn nhà ông Năm Hơn -
chủ tịch tỉnh. Hắn “qui hoạch” mộ
phần tổ tiên, ông bà hắn ngắn nắp, nhưng không giống ai. Mộ cụ tổ uy nghi chính
giữa, mỗi đời một vòng tròn bao quanh, như “long
chầu, hổ phục”, trên gò cao. Dành thế long
mạch lên xuống trùng trùng, uốn lượn, như cá nhảy chim bay gọi là sinh long,
địa huyệt cát.
Lâm – Sơn
cước chểm chệ trên chiếc siêu xe lamborghini.
Không biết hắn học từ đâu, khi trà dư tửu hậu, hắn vổ vai Hai Phú, con chủ tịch
tỉnh:“làm quan nhất thời, làm dân vạn đại”.
Đàn em của hắn đủ loại. Nhân chuyện hắn ủng hộ quỹ “khuyến học” tỉnh hai trăm triệu, đám phóng viên chầu rìa tung hô
hắn như một vị anh hùng, từ báo địa phương đến trung ương. Hội Doanh nhân, hội
khuyến học, mời hắn làm hội trưởng danh dự.
Hắn nghĩ, “nhất thế nhì tiền”. Thế có thể có
tiền, nhưng không vinh hoa phú quý. Có tiền sẽ có thế, nhất là xã hội bây giờ.
Đố ai không tiền mà được đối xử tử tế, trọng vọng. “Vai mang túi bạc kè kè,
nói quấy nói quá người ta nghe ầm ầm”. Cụ thể như hắn, không học hành, “thành đạt” khi tuổi chưa đến hai lăm, chưa vợ con, không
nghề nghiệp, nhưng sống như ông hoàng.
Hắn đâm ra muốn nổi tiếng, bất kỳ hội lễ nào hắn cũng đến dự, ủng hộ
nhiều ít tuỳ theo qui mô. Triển lãm hội hoạ nào hắn cũng đến “thưởng
lãm”, thậm chí sẳn sàng mua những bức tranh đắt tiền, dù hắn không
hiểu gì về hội hoạ. Đem về lại vất vào trong kho.
Lâm – Sơn cước đang muốn đi tây, hắn dự trù định cư ở nước ngoài, mai
mốt thành việt kiều yêu nuớc không chừng. Nhưng nghe nói bên tây khó sống, dù
có tiền nhưng dốt chỉ đi làm cu-li. Nhiều anh việt kiều không biết làm gì bên
Mỹ, cũng huênh hoang ra vẻ có tiền. Hắn ghét thậm tệ loại này, thùng rỗng kêu
to. Lâm – Sơn cước bao luôn quán bar, cho đàn em tống khứ, kèm theo lời cảnh
cáo, nghe chẳng ngọt ngào gì.
Hắn mời thầy dạy tiếng Mỹ, Hắn nói không thích tiếng Anh, chỉ cần dạy
hắn nói, không cần dạy chữ. Con gà có biết chữ đâu mà cũng đẻ được trứng. Hắn
trả thù lao thầy hậu hỉnh. Hắn biết nhiều đứa có bằng đại học, nhưng có làm chi
ra hồn. Thằng Hai Phú có học hành gì đâu, ăn chơi mút mùa, nhưng bằng gì cũng
có. Hai Phú còn khoe mai mốt làm cái bằng tiến sĩ chơi, dễ ợt.
Phía sau biệt thự, Lâm – Sơn cước nuôi bốn con gấu ngựa, con nào cũng
hơn tạ, thỉnh thoảng lấy mật. Chung quanh hồ nước rộng, hắn cho đào hào, sâu
hơn một mét, trên lót những tấm bê-tông, nuôi rắn hổ mang. Cốt để mua vui, lấy
nọc, đôi khi làm mồi nhậu.
Lâm – Sơn cước không đi Mỹ. Hắn cùng Hai
Phú “đầu tư” làm cái resort mấy chục
héc-ta ở Phú Quốc. Thế và tiền kết hợp, làm cái gì không xong. Đất rừng mênh
mông, chỉ tốn công khai phá nhưng đã có lời. Dự án chưa phê duyệt, đã có người
ùn ùn chở từng xe tiền đến nộp cho hắn, dành phần.
Hắn thuê điêu khắc gia nổi tiếng, tạc
tượng hắn. Không phải bằng đá mà bằng trầm hưong. Trầm hương là một loại gỗ quí
với hương thơm thanh khiết mà hầu hết các tôn giáo đều sử dụng dể dâng cúng lên
các bậc tôn kính của mình. Qua bàn tay khéo léo, bức tượng Lâm – Sơn cước có vẻ
trang nghiêm và bao dung đầy trí huệ. Mùi hương thoang thoảng làm tượng HẮN
thêm phần thanh thoát. Hắn xây riêng gian nhà “an vị” tượng HẮN, trang hoàng như cung điện, sơn son thếp vàng.
Lâm – Sơn cước nhìn tượng HẮN, bỗng thấy
linh thiêng. Sấm chớp, mưa nguồn, linh hồn ông Ba, phu trầm ùn ùn, giông bão
kéo tới mù mịt, cuộn xoáy lốc, tối sầm. Hắn quỳ xuống lạy tượng HẮN lia lịa. Hắn
không để ý hai con gấu ngựa sổng chuồng, đang lấy đà lao tới…
(1) Cách gọi của dân địa phương Khánh Hoà chỉ những
người đi tìm trầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét