Cách đây mấy chục năm, mẹ tôi không biết
lượm từ đâu về cái máy cassette hiệu Sony, băng rối mù. Tôi lui cui mở ra cuộn
lại. Chạy vội mua mấy viên pin. Bấm Eject đưa cuộn băng vào, play, lạch cạch im
ru.
Như thợ lành nghề, tôi tháo tung. Đặt dây
cu-roa vào vị trí tôi nghi là của nó. Đóng nắp. Play. Những điệu nhạc du dương tôi chưa từng
nghe:” Đêm nay thu sang cùng heo may, Đêm nay sương lam mờ chân mây. Thuyền ai lờ
lững trôi xuôi dòng…” Hức!... xuôi
dòng, hức!... xuôi dòng, hức… xuôi dòng…
Mẹ tôi không rành, đâu phải chỉ một cuộn
băng. Tôi mang theo máy đến nhà bạn tôi. Nghe nói bố hắn từ trong Nam mới ra,
ba-lô căng phồng, đủ thứ lạ lẫm trên đời. Hơn nữa, hắn học bách khoa có lẽ hiểu
biết nhiều hơn tôi. “Một
băng Cassette được cấu tạo từ một cuộn băng có mang từ trường trong một vỏ bằng nhựa. Trong đó thường
được ghi bằng 4 rãnh âm
thanh cho 2 mặt. Có nhiều chuẩn thông dụng C60
(30 phút), C90 (45 phút )...”
Nhờ thông tuệ của hắn, máy tôi không còn cà hức, cà hức…
Hắn dạy tôi cách xoá, ghi âm. Cũng vì ngu dốt, tôi lỡ tay ghi âm đè lên
bản nhạc “Dư âm” của Nguyễn Văn Tý tôi yêu thích và tiếc ngẩn ngơ:”… Đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn dìu muôn tiếng tơ. Không gian trầm lắng như âu yếm ru ai trong giấc mơ. Mái tóc nhẹ rung, trăng vờn làn gió. Yêu ai anh nắn cung đàn đầy vơi đôi mắt xa vời” A lô…A lô…thử máy…thử máy… Trân trọng giới thiệu ca sĩ…a…a…(tôi hát) …
Ai đứng như bóng dừa tóc dài bay trong gió. Có phải người còn đó là con gái của
Bến Tre. Năm xưa đi trong đạn lửa đi như nước
lũ tràn về, Ôi những con người làm nên Đồng Khởi, Ơi, những cây dừa để lại cho ta bóng ... rột rẹt, rột rẹt.
“Anh yêu tiếng hát êm như lời nguyền đẹp bao ước mơ
Anh như lầu vắng em như ánh trăng reo muôn ý thơ
Muốn nói cùng em đôi lời trìu mến....
Tim anh băng giá đang ngại ngùng câu năm tháng mong chờ...”
Mấy chục năm sau. Khi đã có đĩa CD ra đời,
tôi háo hức mua về cho vợ con tôi thưởng lãm văn minh xứ người. Dù đời mới hay
cũ, tính năng cassette vẫn vậy. Play, Eject, Record…chỉ khác nhau cuộn băng và
cái đĩa.
Lũ con tôi thích lắm, giành giật nhau cả
ngày. Thằng em cứ hát rồi thu:”Bé lên ba, bé đi mẫu giáo. Cô thương cháu vì
cháu không khóc nhè…”. Thằng anh xoá, xỉa xói:”Bộ cô chỉ thương mầy vì mầy
không khóc à?”.
Riêng tôi chỉ thích nhạc tiền chiến, nhạc
bolero êm dịu:”… Ai có về bên bến sông Tương, nhắn người duyên dáng tôi thương, bao ngày ôm mối tơ vương.
…Thu nay về vương áng thê lương, vắng
người duyên dáng tôi thương, mối
tình tôi vẫn cô đơn. Xa muôn
trùng lưu luyến nhớ em, mơ hoài
hình bóng không quên, hương tình
mộng say dịu êm
Bao ngày qua, Thu lại về mang sầu tới Nàng
say tình mới hồn tôi tơi bời, nhìn
hoa cười đón mừng vui duyên nàng: Tình
thơ ngây từ đây nát tan…”
Cạch…cạch…cạch… Bao ngày
qua, Thu lại về mang sầu tới Nàng
say tình mới hồn tôi tơi bời, nhìn
hoa cười đón mừng vui duyên nàng: Tình
thơ ngây từ đây nát tan…”
Cạch… cạch… cạch….
Đã đổi đời. Thời gian
trôi đi, mang tuổi thơ tôi mất hút. Con tôi sẽ dùng cái cassette này và sẽ âm
vang lạch… cạch… mãi trong đời?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét