Chị ba tôi mắt trợn trừng, co giật, đôi
tay co quắp. Tôi sợ hết hồn, khóc thét lên. Tôi chỉ nhớ vậy, năm ấy tôi mới sáu
tuổi.
Nhà tôi có năm anh chị em, sau tôi còn em
Hà, em Thịnh. Ngày chị ba tôi bị động kinh, cha không có nhà, mẹ tôi ngoài chợ.
Chị hai khóc không thành tiếng, hai tay
ôm mặt. Em Hà ngồi thu lu, mặt xanh mét. Chỉ có cu Thịnh trong nôi, nhìn lên trần
nhà. Em khát sữa, đã khóc hết hơi rồi, nên em không hoà điệu.
Những gì trong nhà có thể bán được, mẹ tôi
đã bán hết. Từ bộ veston của cha tôi, đồng hồ treo tường, áo dài của mẹ, salon,
tole trên mái hiên, sập gụ của nội…
Mẹ thẫn thờ nhìn quanh nhà, bây giờ như rộng
thêm ra. Mẹ bồng em Thịnh trong tay, em chóp chép tìm vú mẹ. Mẹ cũng khô quắt từ
ngày cha đi, làm gì còn sữa cho em. Chị hai chắt nước cơm, thêm mấy muổng đường,
thay sữa cho Thịnh, em Hà cũng giành.
Hết tiểu học, cha tôi vẫn chưa về. Tôi đã
là đàn ông lớn của gia đình. Chị ba đi học, đói quá ăn cắp củ khoai lang, bị
người ta đánh tét đầu, máu chảy ướt vai áo trắng. Mẹ ôm chị vào lòng, xin thuốc
rê của bác Long, rịt lên đầu chị cầm máu. Máu thấm đã khô, mẹ nuốt nước mắt ngược
vào lòng. Người ta nói, khi đàn ông khóc là tiếng khóc khô không lệ, nhưng tôi
lại khóc oà.
Chị hai thi đậu đại học, nhưng lý lịch tối
om: Cha đi cải tạo chưa về. Chị theo mẹ ra chợ trời thuốc tây Tân Định, ngồi xổm
tranh bán tranh mua.
Nhờ ơn phước, từ
ngày bị đánh tét đầu, chị ba không còn động kinh như trước. Chị nghỉ học, ôm hết
tủ sách của cha tôi ra chợ sách cũ, làm vốn ban đầu. Tôi chỉ dành lại bộ sách Ba chàng lính ngự lâm (Les trois mousquetaires) là một tiểu thuyết của nhà văn người Pháp Alexandre
Dumas cha. Cuốn đầu tiên của bộ ba tập truyện gồm Les Trois Mousquetaires, Vingt Ans après (Hai mươi năm sau) và Le Vicomte de Bragelonne (Tử tước de Bragelonne). Bộ tiểu thuyết
kể về những cuộc phiêu lưu của chàng lính ngự lâm d'Artagnan, từ lúc anh còn trẻ
cho đến lúc già.
Một ngày nào đó, tôi sẽ rời nhà trên một
con ngựa còm để đến kinh
đô, với mong ước trở thành lính ngự lâm của nhà vua. Tôi sẽ theo phương châm của
chàng lính ngự lâm d'Artagnan: "Một người vì tất cả, tất cả vì một người".
Chị hai
cùng em Hà vượt biên. Từ ấy đến nay, bặt vô âm tín. Cha tôi cũng không về.
Tôi học dở dang, Tôi không thể cưỡi con ngựa
còm đi tìm mộng tưởng. Con ngựa sắt trành, không gạc-đờ-bu, không phanh, không
gác-ba-ga. Tôi làm phu bốc vác về đêm, ở chợ Cầu Ông Lãnh. Những chuyến xe từ
miền tây về, ầm ì đè lên vai tôi những cần-xé cá tôm, rỉ nước tanh rình xuyên
qua cổ áo, lặng lẽ ngấm vào lưng, hòa trộn mồ hôi ướt đầm.
Mẹ không chờ
cha tôi về. Mẹ mất vì bệnh lao, khi em Thịnh lên mười. Phải gì tôi khôn lớn và
hiểu biết như bây giờ, biết đâu mẹ vẫn còn bên chị
em tôi.
Chị ba khóc ngất
khi tất cả “gia tài” sách bị tịch thu. Người ta còn định truy tố chị vì tội
danh: “truyền bá văn hóa đồi trụy”. Tôi
phóng lên con ngựa trành, lòng đau và uất ức. Đòi lại sách cho chị tôi. Đường
sách cũ đã vắng hoe, ánh đèn vàng vô cảm, chập chờn sau tàn lá vô tri.
Sau những tang
thương ngẫu lục và vô vọng. Chị ba tái bệnh động kinh. Tôi bán bộ lư đồng trên
bàn thờ, đưa chị vào nhà thương tâm thần Biên Hòa. Tôi và em Thịnh rơi nước mắt,
quyến luyến không rời. Chị ba tôi lại múa may và cười như điên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét