“Tưởng
giếng sâu anh nối sợi dây dài
Ai
hay giếng cạn anh tiếc hoài sợi dây”
Ai không trong đời,
ít nhất một lần đặt trọn niềm tin. Sự thất vọng cay xé lòng người hơn tất cả.
Thà vô vọng để biết mình không thể. Nhưng đây…
Hắn thật thà, gốc
con nhà chân chất. Ông nội hắn là thầy ông Ba. Ông sắp xếp cho nó làm bảo vệ
công trường, khi sa cơ thất thế.
Hắn ăn cắp vật liệu
xây dựng, cũng là chuyện nhỏ. Nhưng đau lòng, hắn ăn cắp niềm tin của ông.
Ông thẫn thờ,
không lẽ đuổi nó. Rồi nó sẽ đi đâu? Ông Ba là bạn thâm tình với ông Hân - cha
nó một thời. Hân đã mất xác tại chiến trường Quảng Trị, khi nó còn trong bụng mẹ.
Ông Ba dự định sẽ
tạo điều kiện tốt hơn cho nó, nhưng học vấn của nó không đầu không đuôi. Vợ
đang bụng mang dạ chửa.
Nó không chờ ai
nói đến. Hắn bỏ công trường, chỉ để lại vài dòng nguệch ngoạc: Con đã về quê!
Ông Ba về quê, hắn
lại không về. Ông Ba nhìn mẹ hắn, đầu tắt mặt tối, da đen sạm trên đồng ruộng nắng
cháy. Hắn đi đâu?
Lòng ông Ba ray rứt
khôn nguôi. Ông cảm thấy có lỗi vô vàn với vong linh cha nó. Bà Hân lấy khăn chặm
mắt, không nói lời nào, lại khiến ông càng thêm xót xa, ân hận.
Ngày đó, gia cảnh
ông thiếu trước hụt sau. Ngày đêm đạp xe cyclo mỏi nhừ, không đủ cơm cháo cho
hai đứa con ông. Lấy gì…
Có ai đó nói với
ông, sự thành đạt bao gồm năm nhóm M: Minh mẫn, Mơ mộng, Mềm mại, Mưu mẹo và
May mắn. Có lẽ nó thiếu may mắn hơn ông.
Vì quá tin yêu,
ông đặt trọn niềm hy vọng lớn lao vào nó. Một mai sẽ rạng rỡ tông môn, không hổ
danh đấng sinh thành.
Nghĩ về mình, ông
cũng chưa làm tròn tình sư môn, bằng hữu. Niềm tin nơi chính ông còn chuyển biến,
lung lay theo thời thế nổi trôi, huống hồ gì nó?
Ông Ba sực nhớ
chuyện Án Anh đi sứ nước Sở:
“Giống
quýt Giang Nam vốn ngọt, trồng ở Giang Bắc thì chua. Đấy là do thổ nhưỡng chứ
nào phải tại giống?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét