“Ông đừng nói ai, ở đây tai vách mạch rừng”. Lão Tứ thì thầm với ông Du, lấm lét nhìn
quanh.
Từ ngày lão uốn cong cây tre làm be xuồng. Mụ Sự ton hót chính quyền:
lão âm mưu làm cung tên giết người. Hỏi giết ai, mụ không nói.
Mụ Sự căm ghét lão thậm tệ. nhất là hàm râu cá trê, cứ vễnh ra trước như
khiêu khích. Nhà liền vách, mụ nhìn trộm. Lúc lão mặc độc cái quần đùi, bộ ngực
xương xẩu nhưng rắn chắc. Có lúc ngủ quên, trong mơ không biết lão thấy gì,
giữa háng lão như bung dù, thẳng tưng. Mụ Sự ngó trân trân, rạo rực, kéo toạt
hàng nút bóp, phơi hai vú no tròn, cương cứng.
Mụ đằng hắng, thở dồn dập đánh động. Lão Tứ vẫn ngáy phì phò vô tư lự.
Vậy mà lão tương tư con Nụ - con gái bà Điển. Phải nó đẹp gì cho cam,
đằng này lùn tịt, chỉ được cái gái tơ, da bánh mật rắn chắc, siêng năng ham
làm.
Mụ Sự nguýt háy đủ điều, con nhỏ cứ trơ trơ. Thỉnh thoảng đi chợ dùm lão
Tứ. Lúc dặn dò đuôi heo hầm bắp chuối chưa ra ràng, bổ thận bổ tì. Con Nụ rắn
mắt, vừa nói to vừa nhìn mụ. Như ngoáy dao vào lòng mụ, trêu ngươi.
Mụ Sự gái già, chưa qua một lần trai trên gái dưới. Ngày xưa mụ là dân
công hỏa tuyến, sức vóc hơn người. Nhưng cái mồm phun lời không kịp kéo da non,
lanh chanh hại mụ, đúng là “thần
khẩu hại xác phàm”.
Mụ già hàm, nhưng thua con Nụ. Hắn ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng lời nào ra lời
đó, còn hơn mười ngón tay kèm theo lời xỉa xói vô học của mụ.
Xóm Gò nằm dưới chân đồi, gần nghĩa địa làng Nghĩa Đô, Cách
thị trấn không xa. Đếm tới đếm lui khoảng hơn hai chục nóc nhà, không dưới mười
bà goá hay không chồng, biệt lập nhưng ban bệ hẳn hoi.
Chị hai Nhon có chồng đi lính phía bên kia chết trận, nhưng có máu văn
nghệ kèm theo chút chữ nghĩa, làm trợ lý cho mụ Sự. Mụ là chủ tịch hội phụ nữ,
triển khai nghị quyết, công tác không có chị hai Nhon, mụ chịu chết. Mụ chỉ ký
quọt quẹt tên Sự như con giun. Chị hai
Nhon cầm tay mụ tập cả tháng, nhớ trước quên sau. Đôi khi mụ ký chữ S lộn
ngược, mụ ngắm kĩ rồi cười lỏn lẻn.
Trai tráng trong làng vô nam kiếm việc làm. Người chết không có ai
khiêng đi chôn. Xóm Gò tưng bừng, rộn rã cười vui trong những ngày tết hay
thanh minh. Đàn ông chỉ vài ba mống què quặt.
Chú Ba, chồng chị ba Đủ cụt hai giò, đi bán vé số dưới thị trấn. Ông Du
không vợ nhưng lù đù, kèm theo chứng thần kinh, khi trái gió trở trời. Chỉ có
lão Tứ ngon lành, tuổi mới quá năm mươi, goá vợ hơn sáu năm nay, nhưng không
chịu thêm bước nữa. Cái khoẻ của lão nông gân guốc lại là lực hấp dẫn, làm điêu
đứng mấy bà.
Lão Tứ múa gậy vườn hoang, lúc nào không được, nên chiến tranh ngầm
thường xảy ra. Có người liếc xéo lão, chì chiết đồ ác độc. Mỡ treo mèo không vớ
tới.
Hiện tượng bằng mặt không bằng lòng trong xóm, không biết xảy ra tự lúc
nào. Ông Du cười hề hề:“- Tui biết hết,
tui biết hết!” Hai ông khề khà bên chai rượu đế với con cá lóc nướng trui.
Mắt ông Du hấp háy nhìn lom lom lão Tứ:“-
Ông có bí quyết gì, bà nào cũng khoái ông?”
– Chuyện âm dương phải có nam có nữ, mới có càn khôn vũ trụ. Con sâu cái
kiến, cỏ cây cũng biết sinh sôi nảy nở. Ông dòm hai con chó mắc lẹo, gà trống
vỗ cánh phành phạch sau khi đạp mái. Bầy vịt con ríu rít trong sân nhà ông, ở
đâu mà có? Chẳng qua đàn bà con gái ngại ngùng không bày tỏ đó thôi. Lòng vả
cũng như lòng sung.
Ông Du ngớ người:”- Tui xấu hổ
chết thôi, ai dám!” Mụ Sự chửi tui té tát: Đồ già dịch.
Lão Sự rung đùi:”- Con gà mái
không biết nói, khi con gà trống xệ cánh, mắt liếc te vòng quanh. Gà mái nằm
xuống liền. Ông chưa te mà nhảy lên, có ngày chết không kịp ngáp.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét