Không biết hắn thuộc môn phái nào. Dù hắn
sinh ra trong gia đình “chính giáo”,
được học hành hết cấp phổ thông. Gặp lúc trời đất ngả nghiêng, hắn được chọn
vào ngành sư phạm. Cái thời mà “chuột chạy
cùng sào…”. Kiến thức nó thu thập được từ các bộ kiếm hiệp của Kim Dung. Hắn
ghét thời thế và khinh thường giới võ lâm. Hắn tìm tòi, học tập các bí kíp võ học
Đạo gia, quyết tâm trở thành cao thủ. Hắn bắt đầu luyện “cửu âm chân kinh” trong
mật thất, nhưng hắn luyện ngược, nên “tẩu
hoả nhập ma”. Tẩu hỏa nhập ma là trạng
thái mà người tu luyện võ học không theo đúng phương pháp làm cho
kinh mạch đảo lộn, máu huyết chảy ngược.
Trong võ lâm, hắn kính ngưỡng Âu Dương
Phong. Âu Dương Phong là chủ nhân núi Bạch Đà ở Tây
Vực. Một kẻ độc ác, nhiều mưu mô thủ đoạn. Tuyệt kỹ
của Âu Dương Phong là Cáp
Mô công. (công phu này mô tả dáng vẻ của
một con cóc).Với khả năng chế ra các loại thuốc độc, không ai giải được. Lão
bị người trong giang hồ gọi là “Lão
Độc Vật”. Lão thường
dùng đàn
tranh để gảy Lục
chỉ cầm khúc. “Lục chỉ cầm ma” lại là môn
võ công rất lợi hại.
Thói
đời, những gì đã thành nếp thường cho đó là điều tự nhiên, không hấp dẫn nữa. Tư duy của hắn nghịch đời. Máu của hắn xanh
lè, không đi bằng hai chân, lại lôi cuốn trí tò mò của lũ học trò thơ ngây của
hắn. Hắn mơ mộng “học thuyết” của hắn, sẽ là một hiện tượng trong giới văn học.
Hắn phải làm một cái gì đó khác thường, ngược lại với đạo giáo Khổng, Mạnh từ
bao đời nay. Hắn quan niệm lễ giáo cũng do người xưa áp đặt. Sự truyền đạt kiến
thức cho kẻ đi sau, hắn triệt để áp dụng “cáp mô công”.
Hắn quan niệm cây phải có ngọn trước, từ ngọn sinh
ra gốc, nên không có chuyện “Tiên học lễ,
hậu…”
Hắn bỏ ngang đám học trò đã tôn hắn làm minh
chủ. Hắn vùi đầu soạn bộ sách “Âm độc nghịch
nhĩ”. Tuyển chọn môn đồ, môn đồ hắn cũng đi ngược, hai chân đưa lên trời. Hắn
thu gom rắn rết, trích nọc độc, luyện linh đan.
Toàn
bộ tri thức xưa nay, hắn coi như đống rác. Hắn dịch ngược tất cả ý nghĩa trong
kinh sách, thi thư. Hắn đảo lộn các học
thuyết của các học giả trên thế giới. Càng đọc càng rối rắm, không hiểu hắn muốn
nói gì, sự kỳ bí lại lôi cuốn môn đồ.
Sự tồn tại của hắn
là lẽ tự nhiên của trời đất, âm dương là thực thể của đối lập ban đầu, tạo nên
vũ trụ. Hắn thu gom hết tinh hoa của võ lâm ngũ bá,
đưa vào “Âm độc nghịch nhĩ”, giảng dạy
cho môn đồ bí kíp. Hắn cho rằng cao thủ trong võ lâm là bọn giá áo túi cơm. Hắn
cầu danh bằng cách “viết” lại, ghi
chú lại truyện Kiều của Nguyễn Du – lẽ dĩ nhiên là soạn ngược. Hội quần hùng
ngô nghê, không hiểu gì cũng ậm ừ, hoan
hô loạn xị.
Từ đó, hắn nổi danh như cồn, môn đệ ngày
càng đông. Dù không hiểu gì, nhưng ai cũng muốn tỏ ra mình thông thái. Đám môn
đồ tôn hắn làm chưởng môn nhân “Âm độc
nghịch nhĩ” phái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét