Vợ chồng chị Định
từ tỉnh Q. vào thành phố thuê mặt bằng bán bún. Tấm ván ép viết nguệch ngoạc: “Bún bò giò heo… thứ thiệt”. Khách tò mò
ăn thử, hỏi sao lại thiệt? Chị nói: Thịt ở quê gởi xe đò vô, kể cả trái chanh,
trái ớt, chỉ có bún phải lấy ở đây, lò bún của bà con, gạo cũng gởi từ quê vô.
Quê chị cái gì cũng thiệt, món tương ớt ngon hết chỗ nói.
Thời buổi này gian
dối đủ thứ, chỉ biết lợi mình còn mặc kệ thiên hạ. Giọng miền trung của chị thiệt
thà, ai cũng tin.
Quán xập xệ nhưng
ngày càng đông khách. Chị bán tô bún hai, ba giá. Ai mua mười ngàn cũng bán, tối
đa hai chục cũng xong. Ông Ngọt xe ba gác ngày nào cũng tới, Lâm cứ gặp hoài
thành quen, hỏi ra đồng hương càng thân càng quý.
Nhìn cặp mắt ông
Ngọt, biết ngay có cảm tình với vợ chồng chị Định dữ lắm. “- Nè Định, thằng Lâm
đang học “sinh viên”, cho hắn phụ quán kiếm ít đồng đi học”.
Lâm phụ trách bưng
bê, lau bàn, rửa bát kiêm luôn giữ xe. Sau này, thấy hắn biết tính tiền, chị
giao luôn. Anh Định thấy có người, sắm đồ nghề đi làm thợ hồ.
Từ khi có việc, Lâm gầy đi nhưng vui hẳn lên.
Hắn nói mẹ không phải gởi tiền, thỉnh thoảng hắn còn gởi ngược. Hai đứa em đang
học cấp ba đoán già đoán non, chắc anh hai làm gia sư hoặc công việc gì ngon
cơm lắm.
Anh Định nhắc vợ:”-
Bà thêm chút thịt cho thằng Lâm, tui thấy hắn ốm đi đó!”. Chị háy chồng: “Thân
ông không lo, ông đau xuống, chết tui”.
Xui làm sao mất xe
của khách, anh Mại - bạn thợ hồ với anh Định, mặt Lâm tái mét. Ông Ngọt thở
dài:”- Lấy tiền đâu mà đền?”. Chị Định quát:”- Mầy làm gì đứng như trời trồng,
vô đây!”. Chị thì thầm:”Đừng lo, chuyện đó của anh chị”, tự dưng nước mắt Lâm
chảy dài.
Gần Noel, trời se
lạnh. Sương mờ giăng giăng, hàng cây hai bên đường lặng lẽ ủ rũ theo. Lâm nghĩ
bâng quơ, tháng này sẽ không nhận tiền lương của anh chị Định…
Ông Ngọt ba gác đi
ngược, thấy Lâm ông kêu như cháy nhà:”- Mầy quay lại, tau nói cái này!”- “Không
biết nghe ở đâu, mẹ mầy gởi vô hai triệu nói đền chiếc xe cho chú Mại, dặn là
mình làm mình chịu”. Ông Ngọt đếm tiền đưa Lâm ba triệu, nói thêm:”- Phần còn lại
của tau”. Lâm chỉ nhận phần mẹ.
Công viên thành phố
thật đẹp, không gian dịu mát gió hiu hiu, có lẽ trời đã lập đông. Cặp tình nhân
chầm chậm dìu nhau, đôi mắt chứa chan cả bầu trời hạnh phúc. Chiếc ghế đá trơ
trọi mình Lâm, chỉ vì lơ đễnh gây chuyện buồn phiền cho biết bao người. Chiếc
lá vàng rơi khẽ trên vai Lâm, ngoài đường tiếng còi xe rộn rã, vun vút. Hai thế
giới hay nhiều cảnh đời trái ngược, đang tồn tại trong thành phố bề ngoài hoa lệ
và nhiễu nhương này.
Lâm chuẩn bị đạp
xe đi học, anh Định kêu giật ngược, nhìn quanh rồi ghé tai Lâm:”- Chú Mại không
bắt đền, chú nói xe đó cũ rồi!”.
Hai người khách
sang trọng xuống xe ô tô vào quán, người đàn bà bỉu môi nhìn quanh. Người đàn
ông hách dịch:”- Hai tô đặc biệt, bát đủa trụng nước sôi nhé!”. Nói xong, ông
rút cả xấp giấy lau trên bàn chùi đôi giày đã bóng lưỡng, rối vất xuống sàn
nhà. Tiếng húp sồn sột của người đàn bà khiến Lâm quay lại, người đàn ông lừ mắt
gọi tính tiền. Lâm trả tiền dư, người đàn bà không thèm nhìn Lâm, phẩy tay.
Anh chị Định coi
Lâm như đứa em cật ruột của mình. Ngày Lâm tốt nghiệp bác sĩ y khoa, anh chị và
ông Ngọt hãnh diện bên Lâm trong bộ lễ phục ra trường. Lâm cũng tự hào với bộ
áo xống quê mùa của anh chị Định và ông Ngọt xe ba gác. Lần đầu tiên trong đời,
bốn người hân hoan bước lên xe taxi về quán “Bún bò giò heo… thứ thiệt”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét