Ông Hậu đem tâm sự đời mình, kể hết cho
ông Bảo nghe. Cũng đôi lúc cường điệu chút đỉnh, nhưng cũng có những điều, sống
để bụng, chết mang theo. Ông Bảo gật gù: “- Ông
khổ thật đấy! Giá như mà…”. Đời ông Bảo cũng thăng trầm, đất nước không
bình yên, đẩy bao cảnh đời trôi nổi.
Năm
này, hai ông xấp xỉ bảy mươi. Không thấy
mình già. Gà cùng lứa, đâu biết con nào lớn nhỏ. Mấy đứa cháu nội, ngoại chỉ
tíu tít bên ông, khi chúng còn nhỏ bé. Từ lúc mười ba, mười lăm… gặp ông, chúng
chào cho phải phép. Rồi thôi. “Mình chỉ dạy
con, không dạy được cháu ông à! Quan niệm của mình lạc hậu mất rồi “. Ông Hậu
thầm thì.
Mãi
hơn bốn mươi năm sau, tình cờ gặp lại. Tình cảm trong nhau, vẫn nguyên vẹn như
xưa. Dù hai ông ở hai đầu chiến tuyến. Thời bình ông Bảo làm quan to, ngược lại
ông Hậu long đong, lên bờ xuống ruộng. Nhưng tình yêu đất nước, thấm đậm trong
lòng hai ông, như thuở nào. Mảnh đất nghèo nàn quê nhà, nơi hai ông sinh ra, rồi
sẽ về chốn ấy.
Hai ông cứ rù rì, không đầu không đuôi. Nhớ
gì nói nấy. “Ngày xưa sao thái bình ông
nhỉ?” – Cũng không hẳn vậy, ngày đó phương tiện truyền thông đâu có phong
phú như bây giờ. Trong đầu mình chỉ có những lời Khổng, Mạnh, giáo huấn mẫu mực
của cha mẹ, thầy cô, cả của xã hội nữa. Cánh đồng lúa xanh mơn mởn, tiếng gà gáy trưa
xa vắng, lời chào hỏi râm ran tình làng, nghĩa xóm, đàn cò bay lả bay la, cây
đa, giếng nước đầu làng…
Tuổi già
sống với hoài niệm.
Hai
ông đã qua thời “nhi nhĩ thuận” (sáu mươi tuổi thì
tai đã thuần, nghe điều gì là phân biệt,
hiểu rõ được ngay), nhưng tai không thuần được, không phân biệt lòng người thời nay. Sớm đầu, tối đánh. Giọng
ông Bảo trầm xuống:”Cả đời tôi, đến tuổi
này tôi mới sống cho tôi ông ạ. Thời đương chức, tôi sợ bóng, sợ gió. Quanh
tôi, những đôi mắt cú vọ khiếp lắm!”
– Tuy vậy, ông
hơn tôi nhiều. Tôi có mắt như mù, có tai như điếc, có mồm như ai bịt mõm. Ông Hậu
góp lời. Đôi lúc thấy mình hèn quá. “Kiến
nghĩa bất vi vô dõng giả”. Thời Tây thực dân, vậy mà cụ Đồ cũng còn có cơ hội
“đâm mấy thằng gian bút chẳng tà”.
Bây giờ toàn ngòi bút cong queo ông ạ.
Bình
minh lan tỏa, công viên vắng dần người. Hai ông già chia tay nhau, mỗi người mỗi
ngả. Hai chiếc bóng ngả cùng chiều theo tia nắng sớm đang lên, lấp ló sau vòm
lá.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét