Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

GIẤC MƠ

 Tôi mơ hồ trong tuyệt vọng. Nếu nặng như tảng đá, vẫn còn nhẹ hơn đầu tôi lúc này. Niềm hy vọng mỏng manh vỡ tan. Người ta nói về giấc mơ, thường ý nghĩa ngược lại.
     Em tôi kể mẹ tôi chết, lúc không ngờ nhất. Khi bà mơ ngày nào đó tôi về: Quả lựu đạn mồ côi, hoen rỉ.
     Một lần mơ thấy em tôi, với vẻ đài các kiêu sa, lụa gấm lượt là. Em đi như bơi trong gió, tà áo phất phới tung bay như tiên nữ. Nụ cười em rạng rỡ, dư âm thanh khiết vang vọng không gian huyền hoặc. Em vẫy chào tôi, em bay lượn điệu đà thướt tha, trên nền trời đầy sao và trăng. Tôi cũng bay theo em, nhưng tôi vấp ngã bởi sợi tơ hồng, giăng ngang trước ngõ. Em mất hút, tôi thẫn thờ với thân phận tù đày. Em tôi chết sau mẹ tôi, tròn bốn chín ngày. Người ta bảo trùng tang, nhưng sao không phải là tôi?
     Ngày tôi về cảnh nhà xơ xác. Cha tôi lên rừng theo đoàn phu trầm. Cánh cửa bằng tre gai đan vụng về, xộc xệch. Bàn thờ mẹ và em gái tôi dìu hiu không nhang khói, hai tấm vải điều che khuất bài vị. Tơ nhện giăng đầy, ánh lên màu bạch kim, lấp loáng qua tia nắng chiều.
     Cảnh tịch liêu, không tiếng gà tiếng chó. Thân tre cọ nhau sau vườn, tiếng lá rụng khẽ, cũng làm lòng tôi ấm lại, bớt nỗi cô quạnh.
     Tôi sống thầm trong bóng đêm, nhai vội ổ bánh mì khô quắt. Thấp thoáng ánh đèn bên kia sông. Giọng ai hát văng vẳng, nhặt khoan theo làn gió đong đưa, lúc trầm lúc bổng.
     Tôi nghe mái chèo khua trên mặt nước, tiếng cười vang trong trẻo dưới bến sông. Ánh đuốc chập chờn, mái tóc dài buông lơi gọi cửa nhà tôi. Thắp vội cây bạch lạp trên bàn thờ, tôi bước ra đầu ngõ. “Anh An phải không? Đèn đuốc đâu tối hù, thấy anh về hồi chiều, anh còn nhớ ai đây không?” Câu hỏi dồn dập không chủ ngữ. Tôi ngớ người: Em là…

     Ngày ấy em là cô bé tí tẹo. Con chú Dân, cạnh nhà tôi. Sông bên  này lở, bồi ở bên kia. Cánh đồng bạt ngàn cây trái đượm phù sa, em lớp năm tôi lớp mười. Chú Dân dọn về bên ấy, mang cả em đi. Những chuyến đò ngang đưa em sang, đi học cùng tôi.
     Thi hỏng đại học tôi vào quân đội, xa nhau từ đó. Ngày tôi về, em  hai mươi. Chú thím Dân đã mất, em không lấy chồng.
     Em hỏi đủ thứ chuyện trên đời. Tôi mơ tôi là anh vệ quốc quân trong “Màu tím hoa sim” của Hữu Loan. Nhưng em không thể chết dưới ao, trong một chiều tím ngát. Em phải đợi tôi về.
     Dù chưa hề ấp ủ tình yêu, tôi không nợ lời thề. Nàng đã yêu tôi từ dạo ấy, ngày tôi xa nàng.
     Đêm ấy nàng thức trắng bên tôi. Thím Dân chết đuối, khi cơn lũ tràn về đột ngột, chú cũng ra đi không bao lâu sau đó, cùng ngày giổ với em tôi. Bình minh rót tia nắng vàng ươm trên mái tóc nàng. Nàng thay đổi nhiều quá, nước da sạm gợi lên nỗi nhọc nhằn một nắng hai sương, mưu sinh nơi miền quê nghèo khốn khó. Lòng tôi chợt xót thương tê dại. Tôi trắng tay hơn nàng.

     Mảnh vườn cây trái một đời của chú Dân, đã hiến cho hợp tác xã. Mấy công đất thổ, trồng bí trồng bầu không nuôi nổi hai đứa em đang lớn của nàng. Mảnh đất quê tôi vẫn muôn đời không biết giận, biết hờn. Đất hồn nhiên nâng em và tôi khôn lớn, dù cả tôi và em giẫm đạp không biết bao lần. Tôi mơ sông quê đổi dòng, bồi bên tôi ở. Tôi sẽ nhờ phù sa làm lại cuộc đời: em và tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...