Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

THA PHƯƠNG CẦU THỰC


     Tiếng kèn tây xen lẫn đờn cò, đua nhau đưa tiễn vong linh anh. Rạp được thuê dựng, che mát con hẻm nhỏ. Những khuôn mặt hàng xóm tốt bụng đăm chiêu,  lặng lẽ quét dọn. Như chia sẻ với chị phần nào, khi gia đình đã mất anh.
     Anh là người đàn ông lãng tử, theo nghĩa nào đó của vợ anh. Với ai đó, khi nói về anh, bao giờ chị cũng cười hạnh phúc, kèm theo ánh  mắt bùi ngùi, vọng nhớ xa xăm.
    Ngày đó, chị ghét anh vì nét bặm trợn. Thoạt nhìn ai cũng nghĩ về anh không thiện cảm: Tóc dài phủ gáy, râu ria xồm xồm, dáng cao gầy gân guốc, ẩn tàng sự cứng cỏi giang hồ của con nhà võ. Nhưng khi gần gũi, tiếp xúc đôi lần, chị phát hiện ra ánh mắt hiền từ nơi anh. Chị yêu anh vì sự ân cần, bao dung. Hứa hẹn sẽ chở che đời chị.
     Anh ngang tàng nhưng không bạo liệt. Đám cô hồn sống quỳ dưới chân anh. Thiện tâm từ anh, đã khơi dậy chút lương tri tiềm ẩn trong sâu thẳm tâm hồn họ. Giông bão tứ tán, nhưng bình yên xóm nhỏ anh ở. Nơi quy tụ những người tha phương, sinh nhai bằng đủ thứ nghề. Quê nhà không dung nổi tấm thân họ. Gió mơn man dìu dịu, nắng vàng hoe mái tóc, giọng ngọng nghịu khó nghe, đâu phải của quê mình. Đất nước thống nhất, hòa bình rồi mà còn chia cách, hơn hồi chiến tranh, đạn bay súng nổ. Nhớ thương cánh cánh trong lòng, nhưng đành tha phương cầu thực.
      Anh dang tay bảo bọc những mảnh đời khốn khó. Giành giật từng chỗ ngồi trên lề đường cho bà Tám bán rau, bà Nhâm bán hột vịt lộn. Xin cho lũ trẻ đi học, tìm việc làm cho những người cơ nhỡ. Họ đến từ chín hướng, mười phương. Quần tụ trên mảnh đất không được sở hữu. Những căn nhà đơn sơ, thỉnh thoảng bị cưỡng chế tan hoang. Đôi mắt anh sáng rực, uất ức.
     Anh chỉ là công nhân bốc xếp bến cảng.  Khi hàng đã được cần cẩu xếp vào cửa khoang tàu, lúc đó anh phải nai lưng ra vác từng bao một, xếp vào trong khoang. Anh hối hả vác hàng leo lên từng bậc,  khoang tàu nóng ngộp và bụi bặm. Nhiều ca đêm mất sức, ban ngày ngủ bù không ngon giấc. Những ngày đầu, nhìn anh, lũ đầu trâu bảo kê gờm gờm. Nhưng thấy anh quá hiền, chúng đâm ra đè đầu cưỡi cổ. Anh âm thầm nhịn nhục.
     Lạ đời, xóm nghèo lại an bình. Trộm cắp không dám bén mảng, chó không mất trộm, áo quần phơi hàng rào được mang vào giúp, trước khi mưa. Lũ trẻ khoanh tay lễ phép chào hỏi. Ai ốm đau, cả xóm xôn xao, lo lắng như người thân của mình. Anh là tổ trưởng xóm thực thụ, dù không có tên trong hàng ngũ “lãnh đạo” khu phố.
      Cả xóm vây quanh quan tài anh, kể cho nhau nghe những kỷ niệm ân tình về anh, qua dòng nước mắt. Tiếng thút thít, rấm rứt của bà Tám bán rau, bà Nhâm “hột vịt lộn” hoà điệu xót xa với tiếng đờn cò ò í e, càng thêm não ruột.
     Anh đã về trời. Cần cẩu hàng đứt cáp, hơn hai tấn hàng đè xuống người anh. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...