Lão
Tòng quát lão Sung: “- Già rồi, chưa đủ lớn!”.
Hai lão đã sáu mươi ngoài. Lão Tòng đã ở trong quân đội hơn nửa đời người. Lão
Sung an nhàn ở hậu phương, trong thời chiến tranh, lão là con một. Nhưng khi
hoà bình, gia đình lão khốn khổ hết chỗ nói. Sẳn có tiền, đóng ghe vượt biên
nhưng bất thành, gia sản bị tịch thu. Lão ở tù hơn hai năm.
Lão
Sung “đào thoát” về thành, sau gần
năm năm đi kinh tế mới ở Lộc Ninh. Lão thuê lại chiếc cyclo, đạp vòng vèo kiếm
khách. Một lần chở bà Năm mập xuống dốc cầu Băng-ky, xe chốc ngược quăng lão
gãy cánh tay phải, bó bột gần nửa năm.
Tưởng
chừng cuộc đời, quần thảo lão trong gian truân, khốn khó, sẽ thui chột tính nghệ
sĩ trong lão, nhưng không. Những đêm khuya, trong khu nghĩa địa Bình Hưng Hoà,
văng vẳng tiếng sáo réo rắt, chơi vơi dìu dặt nâng bước những cô hồn phiêu
du...
Lão
Tòng về hưu, được chỉ định làm tổ trưởng dân phố, ghét thậm tệ tính lãng tử của
lão Sung. Con người chỉ biết buổi sáng, không cần lo buổi trưa, chẳng nghĩ về
chiều. Ngày mai với lão Sung xa quắt. Mỗi tháng, hai đứa con vượt biên năm nào,
nay thành việt kiều danh giá, gởi về cho lão vài trăm đô, đủ tiêu rồi. Điều này
gợi trong lòng lão Tòng sự đố kị. Lão ngẫm nghĩ, so sánh về công lao cống hiến
cả một đời của lão, với đồng lương hưu trí, mà ghét cay ghét đắng lão Sung.
Lão
nghi ngờ lão Sung có âm mưu chống phá nhà nước. Lão Tòng rình mò đến sinh hoạt
hằng ngày của lão Sung. Những văn nghệ sĩ tài danh, những vị thầy khả kính, những
nhà báo hằng tâm hằng đức, thường đến đàm đạo, trà dư tửu hậu với lão Sung. Một
lần lão lén quay phim, chụp hình, bị chủ tịch phường mắng cho té tát. Hoá ra đó
là thầy đang dạy lớp đại học tại chức của chủ tịch.
Sau
lần đó, lão Tòng đâm ra vị nể, muốn kết thân với lão Sung. Lão Sung ôn tồn vỗ
vai lão Tòng: “- Tôi chưa đủ lớn bằng
ông.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét