Ông Hàn than thở:“Cha làm thầy,
con đốt sách!”. Thật ra, con cái chẳng biết cha mẹ làm gì, ngoài việc kiếm
tiền nuôi con. Ngày lễ Chung thất - 49 ngày,
ông Khanh mất. Thi văn hữu tập trung rất đông, bao nhiêu kỷ niệm của anh
chị em với ông lúc sinh thời, được bộc lộ. Lũ con, dâu rễ khoanh tay đứng nghe
mà ngơ ngơ ngác ngác, như chuyện kể của ai đâu.
Đứa con gái khóc ré lên:“- Con
không hiểu gì về cha cả, cha ơi!”. Từ ngày chạm điểm bảy mươi, ông Khanh ru
rú trong nhà. Sáng trưa chiều tối, thủ thỉ riêng với chiếc bóng mình. Bà Khanh
đã bỏ ông, về cõi vĩnh hằng, hơn sáu năm về trước.
Thỉnh thoảng có bạn vong niên mời ông trà dư tửu hậu. Đôi lúc, ông đạp
xe cọc cạch đến nhà mấy ông bạn già. Chuyện trên trời dưới đất, chuyện cổ
chuyện kim. Nhưng toàn nghe tiếng thở dài chua chát. Chỉ có ông Hàn tếu táo
chuyện tiếu lâm, có lúc ông cười sảng khoái, nhưng thường cười ra nước mắt.
Mười
năm trước ông đã hiểu thế nào là "nhi
nhĩ thuận" Tai ông đã biết tự động thu nạp và cho một lổ thông hơi.
Chỉ khi sinh hoạt trong giới văn nghệ, mới
đem lại cho ông những cung bậc cảm xúc khó tả, lòng lâng lâng ngỡ gặp bạn tri
âm. Tưởng chừng lâu nay ông chưa hề có bạn. Nhưng giới văn nghệ cũng năm cha
bảy chú, tửu nhập ngôn xuất rặt cái tôi đáng kính. Cũng có khi cải nhau chí
choé, như sẽ vĩnh biệt nhau. Nhưng khi gặp lại, vẫn tay bắt mặt mừng.
Ngày ông Khanh mất, những vòng hoa tươi của cơ quan đoàn thể, tràn ngập
sân nhà. Lời ai điếu nghe não nuột, đến nổi người dưng cũng chạnh lòng. Con cái
bấy giờ mới biết ông Khanh là công dân gương mẫu, người ông vĩ đại, người chồng
thuỷ chung, người cha mẫu mực, người bạn chí cốt, quyền huynh thế phụ, trọn
nghĩa ân tình…
Đời mà, sự vinh quang đến sau cái chết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét