Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

DUYÊN KHỞI

      Người ta thường nói:”Từ lúc hình thành bởi sự hòa hợp của cha mẹ. Trái tim đã bắt đầu thổn thức. Vết xước, lổ thủng từ những lời cay đắng, nghịch cảnh  được vá lại bằng lời âu yếm, thương yêu”. Cứ thế, tôi lớn lên từng ngày.
     Cha bị tai nạn tật nguyền. Năm tuổi mẹ bỏ cha. Mười tuổi cha bỏ nốt tôi, theo người đàn bà khác. Tôi sống với ông bà nội. Ông nội dạy học, chở theo tôi đến trường. Bà nội chưa già lắm, nhưng lưng còng như con tôm.
     Đầu cấp ba, trường xa tôi nghỉ học. Nhà vắng, tuổi mười lăm tôi biết mùi đàn ông. Tôi bị hiếp bởi lão Tòng hàng xóm. Có thai, tôi sinh ra bé tật nguyền. Thêm phần long đong cho nội, nội chỉ biết khóc không nói gì.
     Tôi làm phụ hồ, tối về ngang gó mả. Lão Tòng chận đường, tôi chống trả quyết liệt. Gái mười bảy, tôi đẩy lão ngã chết tươi. Tôi bị kết tội giết người, với án năm năm tù.
     Ra tù ông nội mất, bà nội còm hơn xưa. Con chỉ biết bò, mắt trợn ngược. Học ăn cướp, lưu manh từ nhà tù. Tôi cùng đàn em lập băng, cướp nhà lão Tòng, nuôi con.
     Làm thủ lĩnh băng cướp. Một lần bị chống trả, thằng đàn em lỡ tay giết người. Tôi nhận. Án chồng thêm tội, hai mươi năm. Trong tù, nghe tin con rớt ao chết. Bà nội tôi cũng quy tiên.
     Được gia giảm, ngày ra tù tôi ba tư tuổi. Không hiểu sao, đời dành cho tôi gian nan. Nhưng bù lại, tôi đẹp lạ lùng.
     Đàn em tìm về, nhưng tôi quyết định giã từ băng cướp. Cầm xấp tiền từ thằng đàn em, tôi lãnh án thay. Mua áo quần chưng diện. Không ai nhận ra tôi, con bé đi ăn cướp ngày nào.
     Trong vũ trường REX sang trọng, ngập ngụa khói thuốc, mờ ảo liêu trai dưới ánh đèn ma quái. Lão già trông vẻ đường bệ, cầm ly rượu chuếnh choáng sang chỗ tôi ngồi. Đưa bàn tay thô bạo, nâng cằm tôi lên. Tia nhìn của lão, như muốn lột tôi trần truồng. Chai bia vỡ tan trên trán lão, máu tuôn xối xả, ướt nhoè khuôn mặt.
     Tôi ra cửa không ai dám cản. Tiếng còi hú từ xa, không biết xe cứu thương hay cảnh sát. Tôi vẫy taxi.
     Sông Saigon tưng bừng nhân hội hoa đăng. Công viên Bạch Đằng dập dìu nam thanh nữ tú. Nhà hàng Mỹ Cảnh sáng trưng dưới ánh đèn màu, nổi bật trên nền trời Thủ Thiêm, mờ mịt bên kia sông.
     Tôi quay lại, bàn tay ai chạm nhẹ trên vai. Nhìn vết sẹo trên trán, tôi lùi bước. Tôi chẳng còn gì để mất.  Lão gật đầu chào, lí nhí lời xin lỗi.
     Tôi quen lão vậy đó. Thời gian không lâu, lão là chồng tôi.
     Tôi được chìu chuộng, thương yêu. Anh đã vá trái tim rách nát của tôi bằng những mũi kim êm ái tình người. Anh hơn tôi hai mươi tuổi.
     Tôi đã chai lì với những sinh hoạt trong nhà tù, vô vọng về tương lai và trân trọng sự sẳn sàng quên mình vì nghĩa của anh em cùng giới với tôi. Đọng lại trong tôi là những tâm hồn sống thật.
     Cơ ngơi nhà anh bề thế. Tôi là cô dâu đẹp nhất trên đời, dưới mắt anh. Vợ và hai con anh đã chết trong một tai nạn xe hơi, hơn sáu năm về trước.
     Tôi mê và có khiếu thẩm mỹ về thời trang. Anh trao cho tôi vai trò bà chủ của cửa hàng sang trọng tại thương xá TAX, Saigon. Kinh doanh mỹ phẩm và thời trang danh tiếng trên thế giới. Anh mời các chuyên gia nước ngoài cố vấn cho tôi.
.     Từ dưới đáy xã hội tôi ngoi lên. Nhưng tôi thờ ơ với sự giàu sang của anh. Tâm hồn anh độ lượng và cao cả đã làm rung động trái tim tôi. Tôi yêu anh thực sự.
     Tôi giao hết công việc kinh doanh cho người quản lý. Anh cùng tôi chu du khắp nơi, từ Á sang Âu. Sự khiêm tốn và vẻ quý phái trời cho của tôi, đã trao cho anh niềm tự hào và hạnh phúc.
     Tôi không thể quên hình ảnh thằng bé tật nguyền con tôi, với đôi mắt trợn ngược. Anh  đồng lòng cùng tôi, xây dựng trung tâm chăm sóc thiếu nhi khuyết tật. Ngày ra mắt trung tâm, nhìn những em bé không may, tôi đã khóc vùi bên anh. Những giọt nước mắt đầu tiên, sau ngày mẹ bỏ tôi ra đi.
     Trung tâm được trang bị đầy đủ các khoa, đặc biệt khoa dinh dưỡng và y tế, cùng các bác sĩ chuyên khoa nhi. Tôi mời các Soeur và sư cô về trung tâm giúp tôi giáo dục và chăm sóc các em.
     Trước hai tuần chồng tôi công tác nước ngoài, tôi sinh cho anh đứa con gái đẹp như thiên thần, nhưng cháu khuyết một bàn chân.     
     Nhìn con bé bỏng, lòng tôi đau quặn thắt. Anh an ủi vỗ về. Khi con gần thôi nôi, anh đưa con và tôi sang Pháp, tìm cách hoàn hảo cho con, nhưng bất thành.
     Mỗi lần nhìn con vô tư hé môi cười, lòng tôi tan nát. Nghiệp chướng gì đây, đeo bám mãi bên tôi. Hai tuổi con ngồi xe lăn, cùi chân lê trên nền thảm lót, xót xa. Nhưng anh không buồn hay không tỏ ra buồn. Con là vưu vật của đời anh.
     Khi con bảy tuổi, chồng tôi mất. Tôi dành toàn bộ phần thừa kế cho trung tâm trẻ em khuyết tật. Tôi gởi ngân hàng để sinh lợi.
     Một lần nữa, tôi đưa con sang Pháp, hy vọng nhờ y khoa tiến bộ sẽ hoàn chỉnh phần khiếm khuyết cho con tôi. Mơ ước của tôi đã thành hiện thực. Tôi gởi con ở lại và con tôi đã học thành tài.
     Những ngày gần cuối tháng 4/1975. Tôi liên hệ Tổng Lãnh sự Pháp tạo điều kiện cho các em di tản. Chương trình  babylift của Mỹ, đã đưa được một số em khuyết tật, nhưng có thể đi được. Tôi không biết các em có cùng số phận trong đợt di tản đầu tiên, với máy bay vận tải quân sự C5-Galaxy đã gặp tai nạn, khiến 155 người đã chết. Mấy ngày sau đó, tôi nghe được thông tin qua đài VOA.
     Ngân hàng đã bị niêm phong, trung tâm không còn kinh phí. Tôi ngồi khóc ngất một mình, bất lực khi nhìn các em bơ vơ, dìu nhau rời khỏi trung tâm.
     Sau đó, tôi sang Pháp. Thương tổn trái tim lần này, không còn ai có thể vá lại cho tôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...