Con tôi kể:”- Khi đám
tang ba ra khỏi nhà, theo sau đoàn người tiễn đưa, lặng lẽ một chiếc xe taxi
màu đen!.
Chiếc xe ấy theo sau xe tang, đến nơi ba nằm. Quay đầu, lặng lẽ rời xa. Ai vậy
mẹ?”.
Không ai biết, nghìn
thu ba đã lặng im. Lòng tôi bỗng xót thương người ấy. Người trên taxi màu đen
ấy, người lặng lẽ ấy. Em là ai? Em là ai tôi không
hề biết, sao cùng thương một người bạc tình bạc nghĩa như anh?
Một hôm kia, con tôi phụng phịu:”- Chùm hoa lan đất bên
mộ, ba thích. Mẹ thăm ba không cho con đi cùng!”
Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng giả vờ: “-Vì con bận học!”.
Có một người cũng yêu anh ấy như tôi. Khi yêu là sở hữu, duy nhất, thủy chung. Tôi có ích kỷ chăng, khi chỉ riêng tôi có quyền yêu anh?
Tôi thoáng ngạc nhiên, nhưng giả vờ: “-Vì con bận học!”.
Có một người cũng yêu anh ấy như tôi. Khi yêu là sở hữu, duy nhất, thủy chung. Tôi có ích kỷ chăng, khi chỉ riêng tôi có quyền yêu anh?
Hoa lan đất có gì đẹp chứ? Tôi biết, nhưng chưa bao giờ
quan tâm anh thích hoa gì. Người lặng lẽ ấy là ai, cũng biết anh thích hoa lan
đất?
Tuần sau học về, con nhìn tôi rồi ôm cặp vào phòng, đóng
cửa. Tôi biết con giận vì sáng nay bận việc đi sớm, không đưa con đến trường.
Nhìn khe cửa, con tôi đang khóc. “-Mẹ xin lỗi!”
“-Hoa lan đất!” Con tôi gào
lên: “Mẹ không cho con đi cùng!”
Tôi ngớ người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét