Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

CÒN QUẢ ĐỊA CẦU

     Bà nhặt nhạnh lần lượt, bán mua gạo. Năm đứa con, ngoại trừ con Nhân và thằng Lễ tật nguyền từ bé. Ba đứa kia, ông bà chắt chiu cho học hành tử tế, hết đứa này đến đứa kia chết trận. Thằng Tín mất xác.
     Bà gìn giữ tất cả những gì thuộc về chúng nó, nhất là sách giáo khoa, áo quần, tập vở từng cấp học. Ông mân mê, đọc như nuốt từng giọt khóc giọt cười, trên trang giấy ố vàng của các con ông. Nét chữ run rẩy từ lớp vỡ lòng, cứng cáp dần theo năm tháng. Thằng Trí chữ như cua bò, liếng tháo nhưng thông minh. Thằng Nghĩa chữ viết tròn vo, ngay hàng thẳng lối như tính nhu mì, đôn hậu của nó. Thằng Tín nét chữ dọc ngang, phiêu hốt.
    Từ ngày về, lương hưu ông giáo già chỉ đủ mua than sưởi ấm, lúc trái gió trở trời hoặc thuốc men cầm chừng cho con Nhân, thằng Lễ.
     Bà gạt nước mắt, lén ông bán dần những cuốn sách tập đọc, văn học cũ nát. Những cuốn sách tham khảo, toán học, đạo đức, ngoại ngữ, sinh học không mang lại cơm cháo gì. Hơn chục ký sách cũ, không mua được vài ký gạo. Ông biết nhưng đành nhắm mắt ngó lơ.
     Kệ sách vắng dần những kỷ niệm. Di vật thiêng liêng của lũ trẻ. Ông xếp riêng sách Lịch sử, Địa lý lên ngăn trên cùng. Đối với ông, truyền thống dân tộc, non sông gấm vóc là tối thượng.
     Con Nhân bò ra sau hè, lăn xuống mương nước suýt chết. Chạy vạy vay mượn không được mấy đồng. Ông thẩn thờ cầm trên tay bộ sách quý. Loại sách bây giờ không còn tái bản. Cho vào giỏ lát, gói ghém gọn gàng, đạp xe xuống chợ sách cũ. Lái sách gật gù, lật qua lật lại.
     Ông nhắm mắt cầm những tờ tiền lạnh lùng, dưới cặp mắt vô cảm lẫn những đôi mắt tiếc rẻ, xót xa.

     Ông đạp xe như mộng du, lạc qua trường cũ. Những đôi mắt thơ ngây, nhìn ông xa lạ. Ông cũng cảm thấy mình ở một thế giới khác, tất cả dưới mắt ông huyền ảo, không thật.
       Bỗng ông lảo đảo, tối sầm. Trời đất cuồng quay…
    Bà gom nốt sách Lịch sử. Vua Hùng mười tám đời, thành Cổ Loa, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Quang Trung… cho vào túi xách. Bà ngập ngừng vói tay lấy chồng sách Địa lý. Bà giật mình khi ông thều thào: Còn quả địa cầu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...