Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

CỘI TUYẾT TÙNG GIÀ

     Đà Lạt mù sương, triền dốc quanh co. Khăn choàng cổ, áo khoác pardessus, che kín thân hình mảnh khảnh. Thiên Hương không hề chú ý hay nhìn thấy cội thông già. Dù hằng ngày em vẫn đi qua.
     Thông tuyết tùng di cư từ phía tây dãy núi Himalaya hay Địa Trung Hải, lưu trú nơi này. Tuyết tùng thân cao vút, hình chóp và các nhánh rộng, phẳng. Lá xoắn ốc màu lục đậm. Quả tan rã khi chín, các hạt giống nhỏ có cánh, được bọc nhựa mùi hăng hắc để bảo vệ và chống lại loài sóc háu ăn. Cuối hè rơi rụng và kết phấn hoa vào mùa thu. Gốc xù xì ứa nhựa màu hổ phách đã thâm nâu, nhưng vững chãi. Những chiếc lá vàng úa như kim, luồn sâu trong cát. 
     Sự hiện hữu của cội thông già chỉ là bóng mát của Thiên Hương. Buổi trưa hè nghịch ngợm, nhặt quả thông rơi, kết thành vòng hoa nhiều màu sắc, trang trí cho những mùa Noel đã qua.
     Xa Đà Lạt, Thiên Hương không còn nhớ gì về cội thông già. Nhớ chăng, chỉ là con đường em đi học. Hoài niệm về một thời yêu đương. Dãy núi Langbian, nhà thờ Domaine de Marie, thung lũng tình yêu, thác Cam Ly, Prenn, hồ Than thở…
     Rừng thông đã cho em hơi thở. Hơi thở quá thường, nên Thiên Hương không nhớ.
     Một ngày kia, cội thông già nhớ về thời hoàng kim xưa. Một thời đã sinh ra những lộc non, chồi biếc làm đẹp cho đời.
     Cội thông già bỗng nhiên thấy mình như sống lại tuổi đôi mươi. Những ánh sao lấp lánh. Đôi cánh vẫy, gọi mời của đàn thiên nga. Nhưng khung trời không còn xanh trong. Những bóng mây u ám, mang hàng vạn giọt nước, nặng hàng thế kỷ đang bay bay…

     Thiên Hương ra phố. Đường phố Saigon không bình yên như Đà Lạt. Sự hối hả của dòng người, làm ngại bước chân em. Ánh đèn tím mơ hồ của gian hàng mỹ nghệ, lôi cuốn em nhớ về. Chiếc thuyền buồm mỏng manh, nhẹ tênh, gợi liên tưởng đến cội thông già. Cội thông già tuyết tùng…
     Cội thông già đã chứng kiến bao thăng trầm, hưng phế. Những tinh hoa, vưu vật của đời, đã kết tinh thành dòng nhựa nóng hổi, luân lưu theo mạch sống, tràn ra tận ngọn những chiếc lá non xanh tươi. 
     Đàn chim trời tan tác, đã bay về tìm hương ấm. Ríu rít, mớm cho nhau mật ngọt, dư vị của đời. Tưng bừng nhảy nhót trên cành lá xum xuê mát rượi.
     Ánh nắng vàng như lụa, trải dài bóng thông già theo triền đồi về nơi xa tít tắp. Nơi ấy, những hạt thông non đang nảy mầm, vụng về chìa những đọt lá xanh mơn mởn, rung rinh trước gió. Đàn sóc nâu, sóc bay vươn mình nhảy nhót hoan ca. Đôi tay nhỏ vụng về, ôm trái thông già chưa lìa cành, gặm nhấm. Đôi mắt tròn nghịch ngợm, cùng hướng nhìn bình minh đang lên.
     Thiên Hương dường như nghe tiếng thông reo. Em nhớ Đà Lạt quay quắt. Nhớ cội thông già. Nếu một mai, Đà Lạt vắng đồi thông, Đà Lạt sẽ không còn là của em. Đà Lạt sẽ mất và tâm hồn em sẽ chết.
     Thiên Hương nhìn qua ô cửa sổ. Phi đạo cảng hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất như dòng sông Ngân ánh bạc, thẳng tắp. Máy bay đang chạm đất. Tiếng máy gầm lên, ghì lại. Cộng hưởng với tiếng thở phào, rộn rã niềm vui của những người lữ hành, từ nơi xa xôi tìm về quê hương. Bến cảng chiều nay vắng hơn thường ngày, bánh xe lăn chậm rãi hướng về bến đỗ.
      Trong số những người khách tha hương kia, có ai nhớ về Đà Lạt, nhớ da diết cội thông già, như nỗi lòng Thiên Hương?
Hỡi những cánh chim lạc loài viễn xứ
Thiên di về đâu có mỏi đường bay
Có mơ hoang dáng kiều trong nét lạ
Hay ngậm ngùi rơi lệ giữa cơn say

Sóng vẫn nhấp nhô và người vẫn hải hồ lang bạt
Chàng thuỷ thủ già thách đố cả trùng dương
Đêm Cali nhớ giọt nắng Sài Gòn
Trời Texas mơ về con phố nhỏ
(Trích Viễn Xứ - PNCU)
     Mùi hương lan toả, như từ cội thông già, ngan ngát. Mảnh vỏ sù sì, sắp rời khỏi thân, bật lên những vần thơ chan chứa tình đời, tình người. Những chíếc lá kim đan xen, tạo thành thảm nhung, nâng niu bước chân người lãng tử, đã đôi lần ghé lại chốn xưa. Còn gì đớn đau hơn, khi không có nơi để nhớ về, tìm về. Hoài niệm như vết cắt nhói tim, trong lòng người viễn xứ.
     Giông tố đã bao lần nghiêng ngả rừng thông. Những cành lá gân guốc che chắn. Rễ cội thông già bám sâu vào lòng đất, ngăn dòng nước xâm thực bạo liệt sườn đồi. Nơi có mái nhà và những người yêu dấu của Thiên Hương.
     Thiên Hương bay về. Từ sân bay Liên Khương, em mơ màng, háo hức. Ngỡ như xa Đà Lạt lâu lắm rồi. Tiếng thông reo vi vu, đồi chè  xanh ngát, mất hút dần theo chuyến xe qua. Hoa tường vi bên tường rào gỗ nhà ai nở rộ, hoa dã quỳ vàng chen lẫn màu tím pensée. Những đoá cẩm tú cầu nhiều màu rực rỡ, mọc hoang bên đường, gợi trong lòng em, niềm xao xuyến khôn nguôi.
     Nhìn về thung lũng xa xa, thành phố đã lên đèn, nhập nhoà dưới màn sương mong manh. Em trở về, nhưng lòng em hiu quạnh. Cảm giác như khách lạ. Cảnh cũ người xưa đã đổi thay. Tang thương, dâu bể.
     Em ngơ ngác nhìn quanh. Vườn nhà em cheo leo, đơn độc bên sườn đồi. Những gốc thông khô đét, phơi rễ trắng xoá, rải rác trên nền đất gồ ghề đỏ quạch. Tất cả đã tan hoang. Nơi cội tuyết tùng già còn vương vãi chùm rễ con, dưới lòng hố sâu hoắm, lạnh lùng.
     Thiên Hương bật khóc. Mắt em đăm đăm nhìn về cõi xa xăm. Cội thông già đã chết. Rừng thông gắn liền với “Hoàng triều cương thổ” một thời, bị xoá sạch. Thành phố hoa anh đào lung linh sắc, không hương, choàng lên thành phố ngàn thông, tấm màn sương hư ảo.
     Từ đây, những cánh chim trời không còn nơi hò hẹn. Đàn sóc nâu khờ khạo, co mình trong hốc tối tăm, của cuộc đời mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...