Nhìn
ngược lên đồi, ngôi trường ngày chủ nhật buồn hiu. Cô Giang đi đâu về, nhìn
Hưng ngạc nhiên:”- Thầy định đi đâu à, tuần
tới có lịch thi học kỳ chưa thây?”. Hưng bối rối: Mẹ tôi vừa mất. Tôi đã
bàn giao cho thầy Trung.
Hưng
được lưu dung, nhưng không thể làm quản lý. Thầy Trung được “chi viện” từ miền
bắc vào. Thầy ở khu tập thể, không thấy vợ con.
Ngôi trường Hưng đã gắn bó hơn bảy năm, kể
từ ngày ra trường. Ngôi trường trung học đơn điệu, núi cao đồi dốc và thung lũng,
nằm lẽ loi giữa đồi chè xanh ngút ngàn. Học sinh của Hưng phân nửa là dân tộc
Mạ, cha mẹ các em nhiều người ở trần, có người cà
răng, căng tai, đeo nhiều vòng trang sức, tóc dài búi sau gáy, đóng khố.
Ana nhìn ra sân
trường, nền đất đỏ ngập tràn cỏ dại. Những cây phượng đã ra nụ, lác đác hé màu
hồng thắm. Ana sẽ rời xa nơi này. Nét bút đỏ khoanh tròn, lời phê của thầy Hưng
khuyến khích, dịu mát tâm hồn Ana. Bóng dáng thanh mảnh, nghiêm nghị của thầy
chập chờn, cả trong giấc ngủ.
Ana run run và e thẹn
khi loé lên ý nghĩ mời thầy về nhà. Bữa ăn ở nhà Ana là cơm tẻ. Măng,rau rừng chấm
muối ớt trộn sả. Ana sẽ uống rượu cần với thầy, Ana sẽ say, thầy cũng sẽ say
quay cuồng. Ana sẽ đưa thầy lên thuyền độc mộc, “theo dòng nước lũ hoa đong đưa”(QD)
Tiếng
trống đã tan trường. Ana chỉ cần một ánh mắt thôi, một tia mắt thôi. Nhưng thầy
đã ra khỏi lớp. Ana thừ người trong ngổn ngang lòng, gục đầu xuống bàn, búi tóc
xoã tung. Những sợi tóc lẻ loi bay bay như vẫy gọi mơ hồ.
Đôi
chân nhỏ hối hả băng rừng. Mỗi ngày đến lớp, với Ana là ngày kính cẩn dâng trái
tim lên “Yàng”. Đôi mắt Ana rực sáng hơn bình minh, đang le lói bên kia đồi.
Nơi có bóng dáng người Ana tôn kính. Giờ học của thầy Hưng, Ana là con chiên
ngoan đạo nhất trên đời, Ana ghi chép như máy, nhưng tâm hồn phiêu lãng nơi
đâu.
Thầy
Hưng đã đi rồi, không từ giã học trò mình, không từ giã Ana. Thầy Trung dáng
nguời thấp đậm, mái tóc hớt cao, thầy thông báo lý do dạy thế, kèm theo giọng
kỳ lạ, khó nghe. Ana ngơ ngác dõi tìm, em vụt qua cửa lớp. chạy băng sườn đồi,
qua thung lũng. Con đường nhựa thênh thang, vắng ngắt.
Ngày
thi cuối cấp gần kề. Thầy Hưng vẫn chưa về, Ana hụt hơi ngóng chờ trong vô
vọng.
Nhà
trai đã nộp đủ đồ dẫn cưới. Hôn lễ sẽ được tổ chức ở nhà Ana, có sự hiện diện
của chủ làng. Chủ làng sẽ trùm lên đầu Ana tầm mền, thừa nhận hạnh phúc trăm năm.
Ana
đi dọc về thượng nguồn, dòng nước suối róc rách len lỏi qua những tảng đá phủ
rêu xanh. Hoàng hôn thẫm tím núi rừng, tiếng chim “bắt cô trói cột” vang vọng thê lương. Ana không biết màn đêm.
Dân
làng tìm thấy Ana bên bờ suối. Nàng đã chết, trên tay nàng nắm chặt bài luận
văn có dấu đỏ khoanh tròn và lời phê khuyến khích của thầy Hưng.
Ana được mặc đồ đẹp. Người thân họ hàng mỗi
người cắt một nhúm tóc bỏ vào trong áo quan, để Ana có cái lợp nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét