Cả đám hò reo:”-Thằng Tí không có linh hồn!”. Góc sân trường bỗng rộn rã hẳn
lên. Nhà nào không thờ Chúa, thờ Phật cũng thờ ông bà, thờ các đấng quyền năng.
Nhà thằng Tí không thờ ai cả. Căn gác trọ nhỏ xíu trong xóm lao động, cha mẹ hắn
quá nghèo.
Giờ ra chơi, hắn lủi thủi như con dế, đến
góc sân trường. Những chiếc lá bàng khô, rơi theo cơn gió nhẹ thoáng qua. Tí
ngước nhìn trời cao, cầu mong Bụt hiện ra, cho nó những điều ước như trong chuyện
cổ tích.
Sớm mai, chính nơi nhà trọ. Một lâu đài
nguy nga, lính hầu cùng xe ngựa, sẽ đưa Tí đến trường. Tí sẽ mặc bộ quần áo
lóng lánh kim tuyến, oai vệ như trên sân khấu, cái mũ… thanh gươm. Nhưng bây giờ
đâu cần xe ngựa, Tí sẽ ngồi trên ô tô sang trọng, như thằng Dũng, con Hương.
Chú tài xế sẽ ân cần ôm cặp đưa đến tận cửa lớp, cô giáo tíu tít dắt vào tận chỗ
ngồi.
Thằng Dũng ngạo nghễ đá hắt đống lá khô
bay tá lả, đã vun thành đống của bác phu trường. Con Hương lặp lại điệp khúc cũ:”-Thằng Tí không có linh hồn!”. Tuần
nào con Hương không đi lễ nhà Thờ, ngang qua chuồng cu nhà thằng Tí?. Mặc kệ, Cả
nhà thằng Tí chết khi đang sống. Linh hồn thằng Tí đang phiêu du. Chúng nó, thằng
Dũng, con Hương và cả đám hùa theo, đang mất linh hồn.
Xóm lao động nhà thằng Tí cháy ngùn ngụt,
mùa hanh khô tre lá giòn tan, nổ lách tách. Cha mẹ hắn không có nhà, Tí chỉ còn
quần đùi chạy ra đầu ngõ.
Ông Trời không có linh hồn. Tí lẩm bẩm
nguyền rủa, ngồi khóc kêu cha gọi mẹ. Cha mẹ Tí hớt ha hớt hải chạy về, quýnh
quáng nhặt nhạnh trong đống tro tàn. Không còn gì, dù để bán ve chai.
Nhưng ông Bụt có thật! Lời ước của Tí đã
linh nghiệm. Xóm lao động nghèo nàn, bỗng hiện lên những toà nhà cao vút, tráng
lệ. Đường nhựa thẳng tắp, công viên toàn hoa và cây cổ thụ…
Thằng Tí nghỉ học đi lượm ve chai. Bên
trong những dinh thự kín cổng cao tường, thấp thoáng đôi mắt thằng Dũng, con
Hương hò reo:”- Thằng Tí không có linh hồn!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét