Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

MONG MANH

    Thà đừng hẹn. Một lần lỡ, trái tim khô dần máu. Chiều nay anh không về. Chiến dịch bất ngờ.
     Em sẽ đến đó, bên gốc cây sần sùi, nơi anh đã từng tựa lưng mơ màng, điếu thuốc lóe đỏ liên tục, cũng không đánh lừa thời gian của sự mong chờ.
      Em, cô bé nữ sinh Trưng Vương. Hàng me rợp bóng mát trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm bừng sáng. Tiếng guốc khua vang rộn rã. Em vẫn nổi bật qua đôi mắt anh dõi tìm, không lẫn vào đâu được. Nụ cười e thẹn, em nép mình vào ngực anh tin cậy. 
…….
     Kho đạn Thành Tuy Hạ nổ liên hồi. Không khí chiến tranh đã tràn vào thành phố. Cổng trường đã khép. Vậy là không còn những lần hò hẹn, không còn rong chơi.
Con gái mười bảy thơ ngây, lơ ngơ giữa cuộc đời giông bão.
     Anh lê lết với một chân bị gãy ngang đùi. Cầu Saigon bỗng rộng thênh thang, nhưng đông nghẹt người hối hả. Không ai quay lại nhìn anh. Vết thương băng bó tạm thời, rỉ máu. 
     Ngôi nhà ven đường cửa mở toang, con chó ghẻ nhìn anh gầm gừ. Con chó lùi dần, quay đầu chạy ra cửa sau, khi anh lết vào. 
     Ổ bánh mì trong túi nylon, treo trên cao. Cái đói cồn cào trỗi dậy. Anh gượng, quá tầm tay với. Miếng ăn như thách đố. Cơn khát làm mồm anh khô khốc. Anh nhìn quanh, chiếc hũ sành sau nhà thôi miên anh. Anh chống hai tay, cùng một chân lành, tiến dần về nơi sẽ cho anh những giọt nước cam lồ. Anh ghì miệng hũ về phía mình, đáy hũ khô queo. Anh tức giận đẩy chiếc hũ lăn lông lốc, chạm vào gốc cây phượng vỡ tan tành. Những hoa phượng đỏ thắm, rụng rơi tan tác.
     Nhờ cơn khát, máu không còn ứa. Máu đã khô cứng. Anh ngáp dài và thiếp đi không mộng mị.
     Saigon đã bắt đầu mùa mưa. Cơn mưa đầu mùa kèm theo giông, sét ì ùng hay tiếng bom, đại bác, anh không rõ, đã làm dịu lòng anh, qua cơn khát đắng lòng. Nhưng cái đói vẫn cồn cào trong anh.
….
      Em giật mình, mồ hôi ướt đẫm chiếc gối thêu hoa và đôi bồ câu trắng. Em mơ thấy người anh đầy máu. Chỗ em hay tựa đầu trên ngục anh lạnh ngắt. Anh ở nơi nào, không ai biết người thân mình ở nơi nào. Như chảo dầu đang sôi, chỗ nào cũng có thể chết. 
     Em ngồi bó gối, đường phố chộn rộn. Dưới bến phà, vọng về tiếng súng liên thanh. Khu vực nhà em điện đường tắt ngấm. Buổi giao thời trắng đen chập choạng. Anh nơi đâu trong cảnh hổn độn này.
     Anh ngước nhìn, khu chung cư tối om. Nhà em ở đó. Chỉ cần vài bước nhảy thôi, anh sẽ đứng trước cửa nhà em. Mắt em hân hoan, môi em hé nụ, anh ôm em vào lòng, hạnh phúc sẽ tràn dâng.

"Vói tay cao hết sức mình
Níu cao nguyên xuống để nhìn thấy em"
(thơ Nguyễn Dương Quang) 
       Nhưng bây giờ….
     Ánh trăng lấp ló sau vòm lá. Chung cư thường ngày vốn náo nhiệt, nay vắng lặng rợn người. Khung cảnh đìu hiu, vắng cả tiếng gà, tiếng chó. Có lẽ em đã đi rồi.
     Anh tựa lưng vào bức tường, cạnh chân cầu thang. Vết thương đã sưng tấy, nhức nhối. Anh mơ hồ nghe có tiếng khóc rấm rứt và bước chân vội vã. Anh ngước nhìn, chờ đợi. Em như thiên thần tung đôi cánh, hiển hiện như thần linh. Linh cảm nào dẫn dắt em đến cùng anh? Đôi môi trắng bệch, gượng nở nụ cười trong vòng tay ôm, nhạt nhoà nước mắt.
     Đêm về sáng. Một góc thành phố sáng rực, vọng về tiếng đì đùng. Máy bay ném bom rít lên hung hãn, xé ngang bầu trời, rồi lảo đảo chúi dần về bên kia sông. Không một bóng dù.
     Em vẫn tựa đầu vào ngực anh. Tiếng đập rộn ràng của con tim nồng cháy yêu đương, đã không còn thổn thức. Vòng tay anh buông lơi, đôi mắt thiết tha, đắm đuối mờ dần. Em như lung linh hư ảo. Anh đã đi rồi.
     Em buông anh ra. Người bảo vệ già đứng lặng im nhìn, như tượng, làm dấu thánh giá. Em ngơ ngác, em không khóc, em nhìn anh, đôi mắt vô hồn. Gia đình em đã xuôi về miền tây. Riêng em ở lại chờ anh.
     Dòng sông vòng cung, uốn mình quanh bán đảo Thanh Đa. Những bụi dừa nước xanh đen mờ, chập choạng trong nửa đêm về sáng. Như những bàn tay đưa lên trời.
     Chiếc chăn dù của em theo anh. Người bảo vệ già vác anh lên vai. An táng anh dưới gốc si già. Chiếc thẻ bài ánh lên màu bạc. Đầu óc em trống rỗng. Em nhìn quanh, con nước vỗ bờ hoà điệu với nỗi lòng em tan nát. Em khóc như mưa, khi còn lại một mình.
     Trời sáng dần. Em đứng nhìn về bên kia sông, làng Thảo Điền mờ mịt trong sương mai. Em tìm hướng để định vị nơi anh nằm. Ngày không xa, đất trời trở lại bình yên. Em sẽ trở lại, cải táng cho anh.
     Em cuộn tròn trong lòng ghe thương hồ, xuôi về Cần Thơ. Tiếng vỗ nhẹ của sóng nước vào mạn thuyền, như ru em vào mộng mị. Anh nằm xuống sau một lần đã đến đây/ Đã vui chơi trong cuộc đời nầy/ Đã bay cao trong vòm trời đầy/ Rồi nằm xuống, không bạn bè, không có ai/ Không có ai, từng ngày/ không có ai đời đời/ Ru anh ngủ vùi, mùa mưa tới/ trong nghĩa trang này có loài chim thôi!
Anh nằm xuống/  cho hận thù vào lãng quên/ Tiễn đưa nhau trong một ngày buồn/ Đất ôm anh đưa vào cội nguồn/ Rồi từ đó, trong trời rộng, đã vắng anh…”(Hát cho người nằm xuống – TCS)
     Anh đã xa em vào giờ phút cuối cùng, của cuộc chiến hơn hai mươi năm, tương tàn cốt nhục.“Dù anh trở về trên đôi nạng gỗ/ Dù anh trở về bằng chiếc xe lăn…”(Cho người vào cuộc chiến – Phan Trần) với em, vẫn là hạnh phúc vô bờ. Em chưa vu quy, nhưng đã là goá phụ. Em chưa tròn mười tám.
     Em không biết gốc tích của anh. Em không biết quê hương, cha mẹ anh ở nơi nào. Giọng miền trung của anh đã phai dần theo tháng ngày lang bạt phương nam. Những lần hò hẹn, chỉ đủ thời gian cho vòng tay quấn quýt, lời thỏ thẻ yêu đương.
     Em mang theo hình bóng anh, về miền sông nước miền tây. Lòng bàn tay thơ dại, đã chai sần theo nhịp chèo tất tả mưu sinh. Em nhập đoàn, xuôi về chợ nổi Cái Răng, Cần Thơ. Trên ghe chất đầy những loại trái cây nổi tiếng của vùng đất phương nam. Những trái sầu riêng Cái Mơn cào xước tay, khi em vô ý vụng về. 
     Khi hoàng hôn tím dần,  cũng là lúc chợ nổi lên đèn. Những ánh đèn soi bóng lung linh, đủ sắc màu trên sông như hoa đăng ngày hội. Ánh bình minh vừa ửng hồng phương đông, cũng là lúc chợ nổi nhộn nhịp. Những chiếc xuồng bán hàng rong luồn lách theo các mạn ghe. Hương phù sa ngan ngát, dìu dịu trong không gian lẫn vào nét chân chất thật thà, của người dân nam bộ.   
     Gia đình em về định cư vùng Thốt Nốt, Cần Thơ. Những cánh cò theo ánh chiều tà, bay về làm ngả nghiêng những cành bằng lăng hoa tím ngát. Vườn cò Bằng Lăng mang lại khung cảnh bình yên, thơ mộng của miền quê sông nước miền tây. Nơi đây, vương quốc của cò, gồm nhiều loài khác nhau: cò cá, cò ruồi, cò sen, cò quắm, cò rằn, cò rán, cò ma, cò bông, cò xanh cùng bạn cò như cồng cộc, bạc má, diệc, vạc, bồ nông, điên điển, bìm bịp, cuốc…
     Những dải sương mờ còn lẩn khuất đợi bình minh, cũng là lúc đàn cò chao lượn trên bầu trời, vang động cả không gian…
     Trong lòng em vẫn đau đáu một nỗi niềm.
    Thời gian lặng lẽ trôi. Em cùng gia đình định cư ở nước ngoài. Em nhớ ngày này, năm này. Ngày anh rời xa em. Ngày này, cũng ngày này của nhiều năm sau nữa. Em chưa thể tìm về thăm lại chỗ anh nằm. 
     Dòng sông Saigon ôm ấp trìu mến, chở che linh hồn anh hiu hắt đợi chờ. Thân xác anh đã rã tan và lênh đênh theo ngọn sóng dập dềnh của dòng triều cường cùng gốc si già.
     Một ngày, người ta ngạc nhiên thấy người nữ tu đứng lặng im, nhìn về bên kia sông. Những tòa nhà sang trọng, cao ngất đã xóa sạch, không còn dấu vết những rặng dừa nước xanh ngút ngàn của làng An Phú ngày nào.
      Bờ kè bên này bán đảo Thanh Đa, hình thành khu vui chơi, công viên rợp bóng mát, nhạc nước tưng bừng.
     Không ai biết nơi người nữ tu đứng lặng yên, tay lần chuỗi hạt mân côi. Đã từng có một linh hồn ngậm ngùi vĩnh biệt. Khi vừa tàn cuộc chiến.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...