Chị Tám gom gọn mớ rau, xếp lại mấy trái
mướp lăn lóc, miệng lẩm bẩm: “Tui có biết
đọc tin nhắn đâu mà ông nói, tui nghe chuông là bấm nghe thôi. Mò miết không biết
ai mà gọi”. Sao không lưu tên?. “Mèng
ơi, biết lưu tui chết liền”.
Chị Tám goá hơn mười năm nay. Anh Linh thợ
hồ cứ bờm xơm, tán tỉnh. Vợ con anh đùm đề, bán thịt heo chợ này, chớ đâu xa
xôi gì. Chị cũng có cảm tình với anh, nhưng ngại.
Chị Tám bán đủ loại rau, hành ngò, đu đủ,
thơm, mướp, bí… Từ hai ba giờ sáng, chị đạp xe lọc cọc xuống miệt vườn Hóc Môn.
Chở về hầm bà lằng đủ thứ, tươi rói. Tàn buổi chợ, có khi kiếm được vài trăm, cả
vốn lẫn lời. Buổi chiều, phụ rửa chén bát cho quán nhậu chị bốn Đủ, làm riết tới
khuya mỏi nhừ.
Đời chị quạnh hiu. Có mối tình quê, tưởng
đâu nên cơm nên cháo. Thời con gái hây hây, ngực nở mông cong. Ăn nằm với chị rồi,
hắn quất ngựa. Chị buồn bỏ xứ.
Hơn bốn mươi tuổi, chị cũng muốn có đứa
con. Đêm nằm chị mơ tưởng bờ vai đàn ông. Thân hình đậm chắc của anh Linh, theo
chị vào giấc ngủ mộng mị.
Anh Linh than thở: “Ngó vậy, nhưng tui giống đi tu. Đâu có được xơ múi gì con mẻ, thấy em
tui thèm!” Chị Tám mặt đỏ lựng, nguýt anh Linh, đôi mắt có đuôi.”Tui có quởn đâu, anh cứ chàng ràng. Lỡ…”.
Chị ngậm ngùi.
Cuối tuần lãnh lương, anh Linh tạt vào
quán bốn Đủ. Nhậu thì ít, ngồi nhìn chị Tám thì nhiều. Mỗi lần chị cúi xuống, cặp
vú trắng nõn, trồi lên nhức mắt. Chả bù với chị Linh da đen đúa, kèm theo mùi
thịt lợn. Chị biết trong đầu anh Linh nghĩ gì, chị cũng ởm ờ vươn vai như vô
tình, chiếc áo cộc xếch lên, lộ mảng bụng thon chết người.
Anh Linh như ngây dại, cầm ly bia nốc ực,
nhưng không biết mình uống gì. Hình ảnh chị Tám lung linh, anh nhìn chị đắm say:“Lấy bia!”. Chị giật nẩy mình, như vừa
qua cơn mê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét