Nếu trên tay không cầm một tác phẩm nào đó của Kierkegaard, Heidegger,
Nietzsche, Albert Camus, J.P. Sartre...tóc bềnh bồng, áo quần nhếch nhác, nghênh
ngang, bất cần đời, miệng phì phèo điếu thuốc Batos xanh. Kẻ đó không phải là
hắn.
Hắn ngấu nghiến từ "Văn
chương và siêu hình học" của Nguyễn Văn Trung, "Nhận định đại cương về triết học hiện hữu"
của Nguyên Sa , "Phật giáo và chủ nghĩa
hiện sinh J.P. Sartre"... Hắn chỉ biết hiện sinh
là phải sống kỳ dị, đam mê, buông trôi, thác loạn, bất chấp dư luận và đạo đức.
J.P. Sartre với: Buồn nôn, Bức tường, Sự đã rồi… ám ảnh hắn. Nhưng hắn chỉ đọc vài trang rồi
vùi vào giấc ngủ, mồm miệng khê nồng rượu whisky và khói thuốc.
Phải nói hắn có khuôn mặt điển trai, đôi
mắt dịu buồn xa vắng. Quần ống loe, đôi giày cao cổ. Áo khoác bay ngược với tốc
độ chiếc Lambrettic màu xám nhạt. Đám con gái thật xinh, nhìn theo hắn ngẩn
ngơ. Hắn khát khao sống trong tinh thần tự do, phóng khoáng. Bất cần những gì đã
được xã hội áp đặt. Hắn chỉ thích hoà bình và tự
do. Hắn thích nhạc rock, hắn là tín đồ của George Carlin, The Grateful Dead, “
Blowing in the wind” của Bob Dylan : “The answer, my friend, is blowing in the wind/ The answer is blowing in
the wind” (câu trả lời, bạn
tôi ơi, là hãy cuốn theo cơn gió/ câu
trả lời đó là để gió cuốn bay đi), Pink Floyd,John Lennon, Janis Joplin, Phish...Hắn là dân
Hippie.
Những đêm phòng trà mịt mù khói thuốc và rượu, những liều thuốc cần sa, “make love, not war”, đưa hồn nó về nơi yên bình, không có bạo
lực, chiến tranh. Hắn hoài nghi thân phận, sự tình cờ trong cơn hoan lạc, đã đẩy
hắn vào đời. Hắn đã từng chứng kiến sự đạo mạo, giả dối, lừa lọc của cha mẹ hắn
với thiên hạ. Những phận người cùng khổ, chịu đựng bất công, đoạ đày trong kiếp
làm người.
Như Mai – Hoa khôi trường Marie Curie. Bỏ học theo hắn. Như Mai đẹp não
nùng. Hắn và Như Mai thích nhau, thế là thành cặp. Hắn không chiếm hữu duy
nhất. Tất cả là của chung. Sự bày tỏ quan niệm sống của Như Mai, của hắn, bạn
hắn, được người ta cho là hiện sinh, thác loạn. Hắn khinh thường tất tật.
Một ngày, chính quyền bố ráp, đẩy bọn hắn
ra chiến trường. Những trận chiến ác liệt, đạn bay súng nổ không làm hắn say
máu như nghe nhạc của Beatles, Jackson Five. Hắn lơ mơ theo “imenoctan”.
“Mai ta đụng trận ta còn sống
Về ghé Sông Mao phá phách
chơi
Chia sớt nỗi buồn cùng gái
điếm
Vung tiền mua vội một ngày vui”
(Thơ Nguyễn Bắc Sơn).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét