Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

HOA MUỐNG BIỂN

       Vậy mà hắn không giã từ tôi. Đi mất. Suốt mấy năm trời trong quân ngũ, lúc ở Bồng Sơn, Saigon, Quảng Trị, Chương Thiện. Hắn đi đâu, tôi theo.
     Những lúc về hậu cứ, la cà phố thị. Ngày cà phê vàng tay khói thuốc, đêm say ngất cùng ca-ve.
         Em, con gái làng chài. Da em đen giòn, mái tóc hoe vàng rối rắm, theo từng cơn gió biển. Đôi mi dài đậm nét, mơ màng trên khuôn mặt thanh tú. Em e ấp đưa tay giấu mặt, như còng gặp bóng người.

      Thuỷ triều xuống dần. Còng gió chui ra khỏi hang phơi nắng. Những cái chân cao lêu khêu, mai vàng pha trắng,  tiệp màu cùng cát. Khi bị bắt, còng ranh ma giả chết, nằm xuôi xị. Vừa buông tay, còng thoắt vùng dậy, chạy biến. Chui vào hang nhanh hơn gió.  Trời biển động, sóng to gió lớn. Em bắt còng kho mặn, lấy nước chấm rau. Cháo còng, còng rang nước mắm, đặc sản của người ta.  Nhưng nhà em là món ăn đạm bạc, mùa biển động.

     Đôi mắt em hoang dại, hớp hồn hắn. Hắn say cả tình nàng. Ngày mai không tồn tại trong ý nghĩ. Những đêm khuya hắn đưa nàng về nhà trọ, hai chiếc bóng đổ dài hắt hiu dưới ngọn đèn vàng kệch. Hắn mang theo hình bóng nàng, cả trong giấc ngủ chập chờn, lúc giữa chừng tạm ngưng tiếng súng.
     Hàng phi lao xanh ngát. Rừng sú, vẹt như lá chắn mềm, ngăn sóng. Tiếng sóng vỗ rì rầm. Biển xanh ngát màu lục, thỉnh thoảng dội về những con sóng bạc đầu hung bạo.
     Thế mà họ yêu nhau. Hắn từ An Khê, Tây nguyên xa tít tắp. Ngày xưa, vua Lê Thánh Tông thân chinh đi đánh Chiêm Thành, phá được thành Chà Bàn, bắt sống vua Champa là Trà Toàn, sáp nhập lãnh thổ Champa vào Đại Việt. Tổ tiên hắn là ai, trong các bộ tộc Gia Rai, Ê Đê, Ba Na, Cơ Ho, Chu Ru, Mạ, Mường? Hay mẫu mẫu của hắn ở Tây Sơn thượng đạo. Người vợ dân tộc Ba Na của Nguyễn Nhạc?
     Những đêm trăng. Từ vọng gác tiền tiêu, hắn nhìn về làng chài mờ ảo. Nơi đó có em. Tiếng tắc cù vang vọng thinh không. Người dân  thời chiến, như con cá bé giữa biển khơi. Trên trời hải âu săn bắt, dưới nước mồi ngon cho cá dữ. Mẹ Âu Cơ trả hắn về với cha Lạc Long.
     Em không biết nói, câm từ khi cả nhà em tan tành vì đạn pháo. Chỉ có ánh mắt thăm thẳm bộc lộ thay lời và tình yêu. Cũng có những đôi mắt ba trợn gườm gườm hằn học, ganh tị. Hắn bất cần, vẻ bụi bặm cô hồn của hắn không cần áo giáp.  Ông trời xót thương, những lời thì thầm yêu đương của hắn, rót mật vào trái tim đau đớn của nàng.
     Những ngày tháng tư bão bùng, hắn ra đi không một lời từ biệt. Từ ngàn xưa, người ta cấm phụ nữ làng chài, trông vời ra biển. Người ra khơi sẽ không trở về. Như chuyện kể về hoa muống biển:
     “Họ yêu nhau tha thiết. Khi cha cô gái biết được hai người yêu nhau, đưa ra điều kiện:“Nếu có tiền mua: Sừng tê, ngà voi, ngọc trai… làm sính lễ, sẽ gả con gái cho chàng”.
     Từ hôm đó, ngày nào chàng cũng ra biển đánh cá, mong tìm đủ tiền sắm lễ vật cưới nàng. Lần ra khơi cuối cùng, gặp cơn bão lớn, chàng đi mãi không về.
     Ngày nào cô cũng trông ra biển, mong đợi. Nhưng chờ mãi, chờ mãi… cô gái kiệt sức và chết. Các vị thần thương, hoá thân cô thành “Hoa muống biển” và loại cây này luôn hướng ra biển. Nỗi nhớ nhung toả thành hoa tím ngát.
     Chàng trai cũng biến thành những ngọn sóng. Mỗi lần cây mọc lan xuống biển, những ngọn sóng lại đánh bật lên bờ. Chỉ vì sự sống và hạnh phúc của cô”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...