Người
đàn ông quê mùa, thô kệch. Áo quần thấm đẩm mồ hôi, lấm lem bụi đỏ, cùng chiếc
xe thồ nặng nề, chất đầy chuối. Hằng ngày ì ạch đẩy lên dốc. Hình ảnh ấy khó
phai mờ trong tôi: Thầy Ba Dzan.
Ít ai
tin được trước kia, ông là giáo sư của trường trung học nổi tiếng ở miền Trung.
Tôi cũng
lưu lạc phương này. Tất cả đã trắng tay, trong canh bạc đặt cược bằng tương lai
và thân phận cuộc đời.
Gia đình Thầy Ba Dzan đông con. Vợ thầy cùng ngành với tôi thời đại học. Các em tuổi mười lăm, mười bảy, học hành dang dở. Gánh chè tất tả ngược xuôi của cô, đìu hiu theo buổi chợ chiều.
Gia đình Thầy Ba Dzan đông con. Vợ thầy cùng ngành với tôi thời đại học. Các em tuổi mười lăm, mười bảy, học hành dang dở. Gánh chè tất tả ngược xuôi của cô, đìu hiu theo buổi chợ chiều.
Túp lều
sửa xe đạp của tôi cũng chẳng khá gì hơn. Tôi chỉ đẩy giúp, khi bất chợt thấy
dáng gầy gò của thầy cùng chiếc xe thồ lên dốc. Cả hai cùng thở, cùng cười
trong cay đắng không lời.
Thầy tốt
nghiệp đại học sư phạm Huế, khi tôi mới chập chững vào năm đầu trung học. Những
sách luyện thi tú tài, phương pháp giải toán đại số, hình học không gian… Thầy
là tác giả. Thầy dạy khác trường, tôi không được vinh dự làm học trò của thầy.
Thầy được
mời dạy bổ túc văn hóa cho cán bộ nông trường cao su DG. cùng tôi. Lớp học
không bình thường, học viên trình độ không đều. Các tiết học mệt nhọc và nặng nề
hơn với người thầy tận tâm, khi ăn không đủ no và lao lực thường ngày.
Tiếng ho
khúc khắc của thầy làm tôi ái ngại. Tôi dạy thay thầy, nhiều lần hơn. Thầy đã bị
lao phổi nặng.
Ngày ấy,
y khoa chưa tiến bộ như bây giờ. Nhưng nếu có thuốc, thầy cũng không có tiền chữa
trị. Khi đồng nghiệp và học trò cũ của thầy, từ nước ngoài hay tin, gởi tiền và
thuốc men về trợ giúp. Thầy đã qua đời.
Thầy chỉ
kịp bàn giao gia tài là chiếc xe thồ, cho người con trai lớn: Em Sang.
Trước tết,
sạp cho thuê sách của tôi bị đoàn kiểm tra liên ngành huyện phong tỏa. Toàn bộ
sách bị tịch thu, tôi suýt bị truy tố về tội lưu hành và tàng trữ văn hóa đồi
trụy.
Vợ tôi gào khóc thảm thiết:“- Hỡi các ông Victor Hugo, Nikolai Vasilyevich Gogol, Guy de Maupassant, Lev Nikolayevich Tolstoy, Thạch Lam, Tô Hoài, Khái Hưng, Khổng Tử, ông Phật, ông Chúa… viết sách “văn hóa đồi trụy” làm gì, cho nhà tôi hết vốn”.
Vợ tôi gào khóc thảm thiết:“- Hỡi các ông Victor Hugo, Nikolai Vasilyevich Gogol, Guy de Maupassant, Lev Nikolayevich Tolstoy, Thạch Lam, Tô Hoài, Khái Hưng, Khổng Tử, ông Phật, ông Chúa… viết sách “văn hóa đồi trụy” làm gì, cho nhà tôi hết vốn”.
Nhìn đàn
con nheo nhóc. Tôi quyết định mua chiếc xe thồ, cùng em Sang, nối nghiệp thầy
Ba Dzan.
Đầu những năm 80.
Người tứ xứ tụ về, từ miền trung xa xôi: Quảng Trị, Thừa Thiên, Quảng Nam, Đà Nẵng…
Họ đã rời xa làng
quê yêu dấu. Nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng không thể dung thân. Tha phương cầu
thực, rồi gặp nhau tại nơi này.
Mùa mưa miền đông
Nam bộ, chỉ thấy đất ba-dan nâu đỏ nhão nhoẹt. Những vườn chôm chôm, sầu riêng
xơ xác. Cứ vào khoảng cuối thu, lá cao su chuyển từ xanh sang vàng rồi nâu đỏ, trước khi rụng. Đẹp
và thơ mộng hơn rừng phong Bắc Âu.
“Người lên ngựa, kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san”
(Kiều-Nguyễn Du).
Những mái nhà tre lá đơn sơ, bên bìa rừng
cao su. Rừng cao su trơ cành, xếp hàng thẳng tắp. Mùa cao su lá rụng là mùa cảm
sốt, chưa hết mùa mưa. Nhưng cũng là mùa tựu trường. Học trò tôi, những đứa trẻ
ngơ ngác, chân không dép, theo đường mòn băng ngang rừng cao su. Những chiếc xe
đạp trơ khung, bùn đất đỏ bám đầy hai bánh xe lăn trượt. Em nhịn ăn sáng, buổi
sáng chẳng có gì ăn. Cha mẹ đã ra lô cao su từ sớm.
Tuổi mười hai, mười lăm thay cha mẹ. Đi chợ,
nấu ăn, ru em… đi học. Học trò tôi không có khai sinh, không hộ khẩu. Gia tài cỏn
con, đã tôi tuột. Từ ngày di tản.
Tiếng còi lê thê của nông trường cao su,
bật dậy những đôi vai còm cỏi. Mủ cao su theo vết cạo chầm chậm ứa, nhỏ từng giọt
âm thầm, như những giọt nước mắt thời bỉ cực.
Những gia đình một thời đã sống nơi “Quê hương tôi nghèo lắm ai ơi, mùa đông thiếu
áo hè thời thiếu ăn”, nhưng an bình, thắm đượm tình người. Chiến tranh đã
đi qua, lại ngậm ngùi giã từ. Đến những nơi còn đầy bom mìn, lạ lẫm. Mưu sinh bằng
nghề làm rẫy, phu cao su như thời Pháp thuộc.
Rừng cao su ra lộc
non, sau mùa đông trụi lá. Báo hiệu mùa xuân ấm áp, cũng chớm sang mùa khô. Dọc
hai bên đường, hoa đào hoang tím nhạt, lung linh trong gió.
…….
Khi nghe thông báo
chương trình HO, dành cho những người cải tạo. (Chương trình HO - Humanitarian Operation dành
cho cựu tù nhân trại cải tạo, có
tên chính thức là Special
Release Reeducation Center Detainee Resettlement Program - Chương trình tái định cư phóng thích
đặc biệt tù nhân trung tâm cải tạo). Thầy Ba Dzan, “sĩ quan biệt phái” hội đủ
điều kiên, tôi hướng
dẫn em Sang nộp hồ sơ.
May mắn thay, gia
đình thầy được lên đường định cư Hoa Kỳ. Các em nay đã thành đạt xứ người.
Trong số các con thầy, Julie Nguyen có tên khai sinh là Nguyễn Thị Sông Hương. Ban
đầu, học Đại
học California tại Irvine, tốt nghiệp bác sĩ y
khoa. Sau đó, chuyển theo học chuyên ngành khoa
học chính trị và tham gia vào chính trường. Julie Nguyen từng là thành
viên hội đồng thành phố Garden
Grove, California.
Hơn mười năm sau, em Sang cùng tôi đưa hài
cốt thầy về nơi ngày xưa, thầy đã bỏ xứ ra đi. Nhìn quê hương sau bao năm trời,
vẫn còn nhiều khốn khó. Di ảnh thầy với đôi mắt đăm chiêu, như luyến tiếc hoài
bão một đời, thầy đi chưa trọn vẹn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét