Rời sân bay Nội Bài với tâm hồn trống
rỗng. Ông Giang không nghĩ mình sẽ quay lại miền biển Trà Cổ đầy nắng gió mùa
hanh khô và rét tái tê khi trời đã vào đông.
Nỗi nhớ se lòng,
canh cánh mãi trong ông. Nơi ấy, vùng địa đầu Móng Cái giáp biên giới Trung
Quốc, nằm bên dòng sông Ka-long, ngăn chia tự nhiên biên giới đôi bờ Việt –
Trung.
Cô gái Nùng, theo
đường núi quanh co đến với ông. Chiều Trà Cổ còn sót lại những tia nắng vàng xuyên
qua kẽ lá. Nàng e thẹn, hai bàn tay vặn vẹo vào nhau, mắt tròn đen nhìn ông đăm
đăm, dội vào lòng ông tình yêu ngọt mật đầu đời.
Lễ dạm hỏi đơn sơ,
ghi dấu bước chân đầu tiên và hứa cùng nhau đi cùng trời cuối đất trong cuộc
đời. Nhưng theo tục lệ
truyền thống người Nùng không cho cưới ngay. Ông phải đợi chờ trong háo hức nhớ
thương.
Vậy mà ngày ông di
cư vào Nam, âm thầm từ giã, bỏ lại người vợ đã đính hôn bên kia mũi Ngọc. Tiếng
chuông nhà thờ Trà Cổ dồn dập hối thúc rời xa, nhưng không vang vọng đến tai cô
con gái người Nùng.
Những ngày lang bạt phương Nam, ông đã
từng ngậm ngùi: “Ai về xứ Bắc ta đi với. Thăm lại non sông giống Lạc Hồng.
Từ độ mang gươm đi mở cõi. Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long”(Nhớ Bắc – Huỳnh Văn
Nghệ)
Chiến tranh và phân ly hơn hai mươi năm.
Ông không thể nào quên hòn đảo Cô-Tô, nơi ông đã sinh ra. Nhưng ông đã say
hương sắc miền Nam, lẫn vô vọng với nỗi u hoài về cô gái Nùng mũi Ngọc ngày
nào.
Khi đã già, ông mới có cơ hội về lại làng
xưa. Trời mù sương, thấp thoáng những chiếc tàu máy ra khơi. Không phải hình
ảnh những chiếc thuyền buồm căng gió, ghếch mũi lên những con sóng xô dạt vào
bờ trong ký ức.
Ông tìm về mũi Ngọc. Cùng với mũi
Sa Vĩ, mũi Ngọc là địa đầu của Tổ quốc ở cực đông bắc.
Rừng mùa khô, lá hoe vàng trải thảm dưới chân ông, ông không thể hình dung nơi
đâu ông đã từng hẹn hò, nơi đâu ngày ấy có đôi mắt nhìn ông đăm đăm, gói trọn cả
tấm lòng của cô gái Nùng, đã trao gửi về ông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét