Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

NỢ ĐỜI

     Định gọi cho Ph., điện thoại hết tiền. Có lẽ duyên chưa tới. Chị Dung sai đến nhà anh Khanh, mời anh ngày giỗ cha tôi. 
Anh Khanh, học trò cha tôi từ năm đầu cấp ba. Anh theo học ngành cơ học, tại đại học Liège, Vương quốc Bỉ. 
     Ngày cha tôi chưa quá vãng, ông hy vọng anh Khanh cùng chị Dung nên vợ nên chồng. Nhưng anh Khanh đi biền biệt. Ngày giổ thứ năm của cha tôi, anh đột ngột tìm về. Chị Dung đã có chồng, vừa sinh cháu thứ hai chưa đầy tháng. Vợ chồng chị Dung và hai cháu cùng ở với mẹ tôi.
     Anh Thương lịch sự mời anh Khanh ở lại nhà. Mẹ tôi ái ngại nhìn chị Dung như dò hỏi. Chị Dung quay lơ, nựng con à ơi dù cháu đã ngủ say, đôi môi hồng bé bỏng nở nụ cười mụ dạy.
      Anh Khanh vẫn phòng không bóng chiếc. Trường đại học bách khoa, Viện hàn lâm khoa học và công nghệ mời anh, nhưng anh chưa quyết định. Đôi mắt anh nhìn di ảnh cha tôi, những vòng khói hương lan tỏa, quyện mùi trầm thoang thoảng. Không ai nói gì, không gian như trầm mặc, chỉ còn lời kinh xa vắng, từ chiếc máy nhỏ xíu mẹ tôi để trên bàn thờ.
     Mẹ tôi ra sau vườn. Nơi ngày xưa cha tôi thường ngồi đọc sách. Đôi mắt mẹ buồn hiu, nhìn tận đâu đâu. Mái tóc bạc màu, lưa thưa phất phơ trong gió. Tôi đứng sau lưng mẹ, nhẹ bước chân vòng ra phía trước, sợ mẹ giật mình.
      Mẹ chỉ còn hai chị em tôi. Anh hai, anh ba đã làm khô nước mắt mẹ. Cả hai cùng tử trận, chỉ cách nhau hơn tháng, trước ngày lịch sử sang trang.
     Tiếng bé Phượng tíu tít trong phòng khách. Cháu đã tan trường. Ngoại đâu? Ngoại đâu? Hu hu… mái tóc búp bê tung tăng theo bước chân vội vã của cháu. Nụ cười rạng rỡ trên môi Phượng, tỏa nắng ấm vào lòng mẹ con tôi. Mẹ ôm Phượng vào lòng, hôn cháu thắm thiết. Đôi má cháu ửng hồng, mắt ngời lên vô số những vì sao…
     Khi cháu Vĩ vừa tròn bốn tuổi. Anh Thương và chị Dung li dị. Sự chia tay đột ngột, nhưng mẹ tôi không bất ngờ. Mẹ không thể ôm mãi trong lòng nỗi ray rứt và ân hận. Hối hận còn có thể ăn năn, nhưng ân hận theo mãi đời người. 
     Anh Thương đã biết chị Dung mang thai cháu Phượng với anh Khanh, trước ngày thành hôn. Vì nền nếp gia phong...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...