Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

NẺO ĐỜI

     Thằng Minh đâu có gần mẹ. Mẹ nó kết hôn với ông Mỹ, bỏ ra nước ngoài, sau khi ly dị với cha nó. Giao nó cho bà nội Tư, từ khi hơn một tuổi. Bà Tư ẵm bồng, chăm sóc mười một năm rồi. Mới lên lớp 6, nó đòi đi xe đạp, nhưng xe đạp điện. Bà nội hắn nói: “- Thằng này điên!”. Hắn bỏ học.
     Cha nó có vợ khác, ăn riêng, nhưng ở chung nhà. Hắn hậm hực, coi trời bằng vung. Gần năm năm nay, mẹ hắn gởi về mỗi năm một ngàn đô-la, nuôi nó. Bà nội nó cũng nhàn hạ, đỡ lo toan. Nó nghịch ngợm, nhưng không đau ốm gì, lại phổng phao hơn đám trẻ cùng trang lứa. Nó là thủ lĩnh nhí của xóm ngã ba Chùa.
     Đều đặn sáng chiều, bà Tư “họp bàn tròn” với mấy bà vô công rỗi nghề trong xóm. Nó ngồi ngóng, thỉnh thoảng xen vô góp chuyện đủ thứ trên đời. Thông tin trong xóm, từ dâu bà Bảy Hú đẻ non, Ông Hai hưu trí cho vay nặng lãi, bị giựt mất. Con lão Mười Tung làm dân anh chị, xăm trổ đầu lâu, hai ống xương bắt chéo trên cánh tay. Thượng vàng hạ cám tất tần tật, thằng Minh rõ như lòng bàn tay. Con trai ông Hai hưu trí, có tật ăn cắp đồ lót đàn bà, đem vô chỗ vắng hít hà. Có lần bị đám thằng Minh “tẩn” cho một trận. Đám thằng Minh, được mấy bà khen nức nở. Nó mơ làm “người hùng đường phố”, ra tay trừ gian diệt bạo.
    Một hôm, nó khoe với bà nó hình xăm sư tử sau lưng. Bà Tư hoảng hồn, nhưng rồi cũng chẳng nói gì. Cha nó chửi đồ mất dạy. Ngày nào mà cha nó không rượu vào lời ra, nó nghe như không. Nó đái vô chai rượu lưng nửa, đám bạn nhậu với cha nó còn không biết nữa là.
    Không biết nó thu lượm tin tức từ đâu, trong cuộc “họp bàn tròn” , hắn tuyên bố: Ba ngày nữa, đám giổ vợ ông Hai hưu trí. Nghe nói có mời ban nhạc đờn ca tài tử, tận dưới thành phố, che rạp làm mười bàn, choán hết con hẻm. Mấy bà xuýt xoa, rồi đâm ra xỉa xói : Cha nó, hồi còn sống, hắn coi bả như con chó!
    Bà Tư than thở : Mẹ thằng Minh đòi bảo lãnh nó sang Mỹ. Tui với cha nó hổng chịu, ai đời tôi nuôi từ ngày đỏ hỏn, bây giờ lại đòi. Mụ hai Nhung xởi lởi : dù sao cũng núm ruột của nó, không chừng qua bên đó, nó lại nên người. Biết đâu nó thành ông Obama không chừng! Chị ba Hơn đế vào: hay bà sợ một năm mất cả ngàn đô ?
     Cha thằng Minh đồng ý để mẹ nó bảo lãnh, nhưng phải gởi tiền về chuộc, ít ra cũng năm sáu ngàn đô. Thằng Minh khoái đi Mỹ. Không thấy con bà hai Nhung đó sao, mỗi lần về le lói  hết sức, đãi cả xóm, nhậu mệt nghỉ. Cái cổ đeo dây chuyền như cái xích, hai tay vàng choé bắt ham. Bà nội nó thì thầm:”- Đồ mỹ ký mầy ơi, Chợ Bà Chiểu thiếu cha gì!”
    Chuyện đi, ở của thằng Minh chưa biết ngã ngũ ra sao. Nhưng bà Tư lo thật sự, rồi đây bị cắt nguồn viện trợ, cấm vận, không biết đời bả sẽ ra sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...