Người ta cho rằng ông Ngạn đa nhân cách.
Ông trầm ngâm, ít nói chỗ đông người. Nhưng ông hoạt bát hẳn lên trong nhóm bạn
ông. Ông có cảm giác họ là ông. Tâm hồn ông hoà quyện vào tâm hồn họ, ông không
sợ vạ miệng. Thời buổi này không dễ, để giao du.
Sáng nay bầu trời đục câm. Mặt trời chỉ
còn là quầng sáng dịu, như bóng đèn neon bọc thêm giấy trắng mờ. Đầu óc ông trống
rỗng và ông hân hoan buông bỏ được những âu lo, đã đè nặng trong lòng ông bấy
lâu nay.
Một lần tình cờ, ông gặp thầy Thông Huyền.
Ngôi chùa khiêm tốn nằm trong rừng thông thưa thớt lá. Cảnh trí đìu hiu như dìm
sâu thêm sự cô đơn trong ông.
Ấn tượng đầu tiên, thầy Thông Huyền không
phải là bậc chân tu. Sân chùa sạch bong dưới cội bồ đề, nhưng trong chánh điện
không có bóng dáng đức Phật chí tôn.
Thầy Thông Huyền chắp tay, cúi đầu chào
khách. Ông đáp lễ, đi theo thầy vào hậu liêu. Ấm trà đất nung đang bốc khói, dường
như thầy biết trước có khách. Khung cảnh đơn sơ, ông không tin có chánh pháp
nơi này. Nhìn ánh mắt ông, thầy hình như đoán biết tâm trạng của ông. Thầy
Thông Huyền thong thả:
-
Đứng trước vũ trụ huyền bí bao la, không ai mất đức tin hoàn
toàn. Hãy để cho tiếng lương tâm vang lên, thì đức tin sẽ ló dạng. Sự hiện hữu
của Trời là nhờ kinh nghiệm trong cuộc sống, chớ không phải nhờ từ bên ngoài
hay nhờ lý luận. Rõ ràng nhất là khi công lý loài người vắng bóng thì động lòng
Trời, ta sẽ thấy sự diệu hữu của Ngài. "Có lắm người tưởng rằng ta phải thấy
Trời y như Trời đứng bên này, còn ta đứng bên kia, đâu phải vậy. Trời với tôi
chỉ là một động tác thấy Trời của tôi" (Eckhart).
Ông Ngạn ngạc nhiên, sửa lại tư thế, hướng
về thầy Thông Huyền. Từ ngoài cổng, thấp thoáng bóng dáng người phụ nữ, tay ôm
bó hoa xăm xăm bước vào. Thầy Thông Huyền ngồi lặng thinh. Người đàn bà ngước
nhìn và cúi đầu chào ông Ngạn. Cả ba im lặng.
Hoa được cắm vào bình, đặt giữa bàn. Người
phụ nữ tự nhiên lấy ghế ngồi xen giữa hai người.
Không gian như lắng đọng, tiếng thạch sùng
chắt lưỡi rồi bất ngờ rơi xuống trước mặt ông Ngạn. “- Điềm lành, thiện tai thiện tai” Người đàn bà buột miệng.
Thầy
Thông Huyền mỉm cười, quay sang chỉ tay về hướng người phụ nữ:“- Cô Giang, tiến sĩ ngôn ngữ học. Người Đài
Loan”.
Ông Ngạn đứng lên, tự giới thiệu về mình
và nói thêm: Tôi, thầy giáo về hưu. Cô Giang gật đầu chào ông Ngạn và nhìn thầy
Thông Huyền, không biểu lộ cảm xúc gì.
Hơn hai phần ba cuộc đời, ông Ngạn say mê
lý tưởng đại đồng. Mơ ngày nào đó cả
thế giới chung một nhà, không phân biệt quốc gia hay chủng tộc. Trong đó, khắp
mọi nơi đều hòa bình, an lạc, mọi người đều bình đẳng, không còn phân biệt chủng
tộc, quốc gia, xem nhau như anh em một nhà.
Cô Giang ngước
nhìn ông Ngạn. Chậm rãi buông lời:"-
Dường như cái lý tưởng tiến bộ càng mập mờ bao nhiêu thì càng có sức mạnh được
nhiều người tin tưởng bấy nhiêu". Thêm vào đó, G.Monod Herzen nhận xét : "Sự tổng hợp Đông phương và Tây phương, nền tảng của
sự thuần nhất loài người là một vấn đề sinh tử, có lẽ là vấn đề khẩn thiết nhất
của thời đại" (La Synthèse Orient,
base de l'unite humaine, est une nécessité vitale, probablement la plus
immédiatement nécessaire à notre époque) (Confluences
Orient-Occident, France Asie N0100)
Cơn gió lướt ngang đồi thông vi vu, tiếng
gà gáy xa xôi vọng lại, hơi xao động không gian tịch mịch. Thầy Thông Huyền
nhìn chiếc lá bay vòng vèo, rồi đáp nhẹ trên mái tóc cô Giang.
-
Lá
bay không tự lá bay. Sự tác động của tha nhân khiến ta không còn là ta. Vậy ta
không phải là ta.
Ông Ngạn ngơ ngác. Mỗi lời nói của thầy
Thông Huyền hình như nói với riêng ông.“-
Thầy về được bao lâu?”. Cô Giang tiếp lời.
Thầy Thông Huyền tu học tại Học viện Phật giáo Theravada, trực thuộc Đại học Phật
giáo Lâm Tỳ Ni, Nepal. Hành trạng của thầy
từ Á sang Âu. Không ai biết thầy đi đâu, về đâu.
Ông Ngạn thầm nghĩ
mình quá u mê. Áng mây tự phụ, ngu si che khuất đỉnh Thái Sơn lồ lộ. Nhan nhản
quanh ông, nhiều
kẻ lấy Phật giáo làm nghề sinh sống, lừa đảo, gây ra tình trạng mê tín trong
dân gian, dưới các hình thức: cầu siêu, cầu an, cúng sao giải hạn, xem
ngày giờ tốt xấu, đốt tiền vàng mã, tụng kinh trị bệnh, trừ tà giải ách, bắt quỉ,
trừ ma, yểm bùa...
“- Ðạo
Phật chỉ dành riêng cho những người ít muốn, biết đủ, siêng năng, trú
niệm, thiền định, thiện tuệ, không hý luận. Ngược lại, không nên đi tu”. Cô Giang mắt lim dim, chánh niệm.
Cô Giang, từ cô gái nghèo huyện Liên Giang,
gốc thổ dân Đài Loan. Dùng ngôn
ngữ Nam Đảo, tương ứng tiếng Phúc Kiến và Phù Tiên.. Do ảnh hưởng từ quá trình
di dân, tín ngưỡng Phật giáo và Đạo giáo của người Hán trở nên thịnh hành và phát triển.
Cô tìm về cội nguồn thông qua di sản Phật Giáo.
Cô đã quy y từ bé tại chùa Dajia Mazu, chùa Dajia Mazu được xây dựng vào năm 1770.
Các sư trụ trì các chùa nổi tiếng khác như
chùa Foguanshan với kiến trúc độc
đáo. Chùa Nankunshen, lịch sử phát triển và tồn tại hơn 300 năm là
một trong những ngôi chùa linh thiêng nhất Đài Loan. Đều cùng tu tập tại Học
viện Phật giáo Theravada cùng thầy Thông Huyền.
Cả ba rời hậu liêu, chậm rãi
bước quanh gốc bồ đề. Cô Giang tay lần tràng hạt. Thầy Thông Huyền nhìn lá rụng
dưới chân, thong thả đọc bài kệ của thiền sư Vô Ngôn Thông truyền cho đệ tử là Cảm Thành thiền sư,
trước khi ngài viên tịch:
“Một
đóa hoa năm cánh
hạt giống truyền nhau bất tuyệt
những lời mật ngữ, những đạo bùa pháp
và trăm ngàn thứ rắc rối khác
đều gọi là "tông chỉ của tâm"
đều gọi là "bản tính thanh tịnh"
Thực ra Tây thiên là đâu?
Tây thiên chính là đất này!
Mặt trời, mặt trăng chính là
mặt trời, mặt trăng hôm nay
núi sông xưa cũng chính là núi sông này
Hễ chấp vào, thì liền bị kẹt
và vu oan cho cả Phật cả Tổ.
Sai một ly, đi một dặm.
Ngươi nên quan sát vấn đề cho kỹ lưỡng.
Cẩn thận đừng nên đánh lạc đường giới hậu lai.
Đừng hỏi ta nữa.
Ta vốn không nói gì đâu”
hạt giống truyền nhau bất tuyệt
những lời mật ngữ, những đạo bùa pháp
và trăm ngàn thứ rắc rối khác
đều gọi là "tông chỉ của tâm"
đều gọi là "bản tính thanh tịnh"
Thực ra Tây thiên là đâu?
Tây thiên chính là đất này!
Mặt trời, mặt trăng chính là
mặt trời, mặt trăng hôm nay
núi sông xưa cũng chính là núi sông này
Hễ chấp vào, thì liền bị kẹt
và vu oan cho cả Phật cả Tổ.
Sai một ly, đi một dặm.
Ngươi nên quan sát vấn đề cho kỹ lưỡng.
Cẩn thận đừng nên đánh lạc đường giới hậu lai.
Đừng hỏi ta nữa.
Ta vốn không nói gì đâu”
Cô Giang nhìn ông Ngạn, dẫn tiếp lời của Lão
sư Shunryu Suzuki (Linh Mộc Tuấn Long,
1905-1971):
"Khi tôi chưa học thiền
thì tôi thấy sông là sông, núi là núi. Khi tôi học thiền thì tôi thấy sông không phải là sông, núi không phải là
núi. Bây giờ tôi học thiền rồi thì tôi lại thấy
sống là sông, núi là núi"
Ông Ngạn không biết mình tỉnh hay mê. Ông
đã lạc vào thế giới an bần lạc đạo thanh thoát, không như thế giới ta bà ông
đang sống. Đã biết đời là cõi tạm, vô thường, sao vẫn bon chen, gây nhiều tục
luỵ.
Ông quay vào chánh điện, lòng chợt ngộ từ
bi, thắp nhang đảnh lễ. Hương trầm thoang thoảng, khói hương quyện thấp thoáng
bóng Như Lai đang hiền từ nhìn ông, mỉm cười độ lượng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét