Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

ANH VÀ TÔI

     Tưởng chừng đã quên. Những hình ảnh man rợ của chiến tranh lại chập chờn đâu đó. Họ đã khơi dậy tương tàn cốt nhục.
     Trịnh Nguyễn phân tranh dài dằng dặc (1600-1777). Lòng dân ly tán, đàng ngoài đàng trong đeo đẳng hận thù. Hai mươi năm nội chiến, phân ly, cạn mất tình người, chưa đủ sao anh?
     Lướt nhanh những hình ảnh bạo liệt. Đại bác, lưỡi lê, dép râu, đạn bom, mũ tai bèo, nón sắt. Khơi gợi gì cho anh và tôi?
    Cùng các thế hệ trước, sau anh, bị lùa ra mặt trận. Sự hiển nhiên cúa hai kẻ cầm súng đối nghịch: lằn đạn dù có vô tình, chỉ còn đọng lại những giọt nước mắt đau buồn, ấm ức, xót xa!
    Ôi! Những con rối trong tay lũ bạo tàn. Chúng đã xem thường giọt máu sinh thành. Máu hồng cốt nhục, máu anh và máu tôi thấm đầm trên nền đất nghèo khổ này, có khác gì nhau? Bao nhiêu năm nồi da xáo thịt, ngày về với cát bụi, anh và tôi chỉ sẽ cùng nhau bón đượm hoa màu.
    Anh nhọc nhằn bước lên xe buýt. Cô gái nước ngoài tóc vàng hoe, đứng lên nhường ghế, một chân cô bó bột. Anh dìu cô ngồi xuống, gật đầu cám ơn. Cô gái bên cạnh rất xinh, đang thì phơi phới của cuộc đời, liếc mắt nhìn khó chịu và thản nhiên quay mặt ra cửa. Anh níu từng hàng ghế, chậm chạp lui về sau, ngồi xuống ghế trống. Chàng trai rất đẹp, đang lướt web. Cùi chỏ giật trúng hông anh đau nhói. Khuôn mặt chàng vẫn thản nhiên. Có phải anh và tôi, góp phần tạo sự vô cảm này không? Hay sự dã man của chiến tranh, của hận thù dối trá, đã thui chột tình người?
     Anh bước xuống xe với đôi bàn tay run rẩy. Những người khách còn rất trẻ, gạt tay chen lấn lên xe. Anh lảo đảo suýt ngã sấp mặt.
     Nấm mồ cha tôi trong nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn. Có phải cha tôi không? Những trận chiến ác liệt, bom bầy, cà-nông, súng máy, người chết mấy lần, thịt nát xương tan. Trong những năm ra đi, anh đau đáu nhớ về đứa con thân yêu và người vợ trẻ, nơi làng quê xơ xác bóng dừa. Cũng trận địa ấy, hồn ma bóng quế vật vờ. Có khi nào một phần xương thịt con anh, trong mộ cha tôi?
   Anh và tôi đã giao lại gì cho tuổi thơ? Những thế hệ tinh hoa tiếp nối được làm người, chan hoà lòng nhân ái bao dung và tình yêu quê hương tha thiết, lòng tự hào dân tộc thăng hoa? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...