Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2017

MƠ CHẾT

     Sau khi viếng tang về. Tôi mơ thấy tôi chết ông ạ!
     Tôi thấy tôi nằm đó, đang tìm cách chết êm ả nhất. Nín thở, chìm dần vào giấc thiên thu.
     Tôi thấy tự tôi thay bộ quần áo trắng mới, cột dây. Nằm như ngủ, hai tay để lên bụng, mắt nhắm nghiền.
     Vợ con tôi tíu tít đứng quanh, nhìn tôi. Không ai nói điều gì. Khi chị Ba tôi kêu gào, vọng từ ngoài ngõ: “- Em ơi là em ơi!”. Vậy là tất cả đồng thanh sụt sùi, nức nở. Vợ tôi lăn lộn, ngất đi. Ngất là biểu cảm thương tâm, nhưng lại là khỏe nhất. Vợ tôi được dìu vào phòng, mở tung cửa sổ, ánh sáng lùa vào đột ngột, vợ tôi thở dài…
     Buồn khóc, vui cười cũng là hội chứng, căn bệnh dễ lây lan. Chị Ba góa bụa, không con, thương tôi nhất nhà. Vì chỉ có tôi lo cho chị.
     Chị Ba kéo mạnh chân giường tôi nằm. Tôi suýt ngồi dậy, nhưng sực nhớ đã chết, nên nằm im.
     Chị Ba kể lể đủ chuyện về tôi, trong tiếng nấc bi ai. Giọng khản đặc, kèm theo tóc tai rũ rượi của chị khiến ai cũng mủi lòng. Tôi nhìn chị xúc động, nước mắt rưng rưng. Nước mắt của chị Ba rơi trên má tôi vô tri, lăn dài như giọt sương mai.
     Tự dưng thân xác tôi nẩy lên. Tôi nhìn thấy giọt máu bầm lách qua khóe miệng, chan hòa với nước mắt của chị.
     Vợ con tôi, gia tộc và bạn bè thân tình đang bàn tính: hỏa táng hay chôn? Tôi lắc đâu, tôi sợ thiêu. Không ai thấy và chẳng ai quan tâm đến ý kiến tôi. Tôi bực mình dựa vào ngọn gió, thổi tắt cặp nến đang lung linh phía trên đầu.
"Trông ra ngọn cỏ lá cây,
Thấy hiu hiu gió thì hay chị về”
(Kiều - Nguyễn Du)
     Đứa con út nhìn quanh, kéo tấm màn che khuất thi hài tôi. Tôi đây mà, có sao đâu? Xác phàm cõi tạm, phó thác tùy nghi.
     Tôi nghe tiếng thở dài. Chi phí an táng dành cho nhà đòn, sao nhiêu khê, tốn kém quá. Kèn tây kèn ta, quan tài tạc long ly quy phụng. Thầy cúng cầu siêu, giải oan giải nghiệp. 
     Tôi xua tay, cát bụi ta về thôi. Sinh ký tử quy. 
     Không ai nghe lời tôi, không ai biết tôi muốn gì! Vậy mà họ đang làm lễ long trọng tống tiễn tôi.
     Bỗng tia sáng từ bên ngoài xẹt vào, vỗ vai tôi. “- A! Nguyễn Tứ!”
     Bạn tôi đã chết vì nhồi máu cơ tim, năm ngoái. Tôi cũng như bạn bè anh ấy, vô cùng tiếc thương. Đột ngột mất đi người mình quý mến, xót xa lắm chứ! Nhưng không bao lâu, tôi quên mất ông ạ! Rõ khổ, chết lại được đoàn viên.
     Nguyễn Tứ chỉ tay về phía lão Bạng. Tên lão có ”g”, nên khác “bạn” thông thường. Lão đang nhìn xác thân tôi, lấy khăn chặm mắt đỏ hoe. Lão là tri âm, bạn vong niên, chí cốt của tôi. Lão hiểu tôi hơn chính tôi. 
     Tôi mừng rỡ, vì có người sẽ thay tôi, nói lên tâm nguyện của mình, tôi chưa kịp thổ lộ cùng ai, ngoại trừ lão.
     Tiếng kèn ò í e thêm não lòng. Nguyễn Tứ có thâm niên chết hơn tôi, nên nhiều kinh nghiệm. Thật thú vị khi mình là hồn ma bóng quế! Vô tình nghe lén đủ điều.
     Hắn kéo tôi đi ra sân. Ai đó đã dựng rạp, nhiều khuôn mặt thân lẫn không quen. Anh hàng xóm chỉ vào di ảnh tôi xầm xì:“- Khi sống hiền lành, ít điều tiếng hơn thua. Chỉ tội mê gái, mê văn thơ vớ vẩn!”. Người khác xen vào:”Những người có tâm hồn văn nghệ, thường đa cảm, nhưng…”. Tôi lắng tai chờ nghe sau chữ nhưng. Tiếng kèn đám ma lại ò í e. 
     Bàn bên kia, những người cùng cơ quan với tôi. Ai cũng bảo nhà văn, nhà thơ không màng danh lợi. Nhưng tôi biết mà, chỉ chờ dậu đổ bìm leo. Nguyễn Tứ kéo tôi đến chào hỏi. Xem kìa, thường ngày trước mặt tôi, họ ca tụng tôi hết lời. Nay lại nhỏ to, chê bai đủ thứ. Nếu còn sống, tôi vặn họng, nhưng nay chết rồi, đành chịu. Chết rồi, làm sao đối chứng?
     Nguyễn Tứ vỗ vỗ vai tôi:”- Ông chết lâu như tôi, sẽ tập dần tính vị tha, buông bỏ. Vì còn nghiệp chướng nặng nề, tham giận sân si, u mê lầm lạc nên ông còn khổ!. Tôi mong được đến ngày qua sông mê, bến lú!”
…………
     Đêm qua tôi mơ nữa ông ạ! Ai đời đang sống mà mơ chết. Có lẽ trong mơ mình được phiêu bồng. Muốn nói gì thì nói:
- Mẹ ơi, chân thật là gì?
 Mẹ tôi hôn lên đôi mắt 
Con ơi một người chân thật
Thấy vui muốn cười cứ cười 
Thấy buồn muốn khóc là khóc.
 Yêu ai cứ bảo là yêu
 Ghét ai cứ bảo là ghét
 Dù ai ngon ngọt nuông chiều
 Cũng không nói yêu thành ghét.
 Dù ai cầm dao dọa giết
 Cũng không nói ghét thành yêu”
(Lời mẹ dặn - Phùng Quán)

     Tôi phục ông nhà thơ này quá. Ông dám nói thật khi còn sống, còn tôi hèn nhát chỉ dám nói thật khi đã chết. Mà đã chết còn có ai nghe? Hay vinh quang đến sau cái chết?
     Tôi mơ thấy cơn đại hồng thủy. Tôi quát lũ con tôi chạy mua gỗ ván về đóng thuyền như ông Noah. 
Đại hồng thủy là đại thảm họa khủng khiếp được nhắc đến trong truyền thuyết của nhiều tôn giáo và nhiều dân tộc trên thế giới. Nó được miêu tả là một trận lụt cực lớn và là sự trừng phạt của Thiên Chúa do sự suy đồi đạo đức, thoái hóa biến chất của loài người. 
     Lão nhà thơ bạn, năm hai mươi đã dự báo phần mộ cho mình:
“Hai tấm ngắn. Bốn tấm dài
 Lầm lì tôi đóng quan tài cho tôi”
……..
(Hóa Kiếp tôi –  thơ Đoàn Văn Khánh)
      Nhưng đó, do lập trình của lũ bợm, dành cho.
     Nước mênh mông, lỗi không do Thủy Tinh. Ông thấy không, nước từ trên nguồn ầm ì tràn xuống đồng bằng, thậm chí gò cao núi đá, lũ quét tan tành trôi tuột ra biển.    
     Ngày xưa ông Noah còn có chỗ neo thuyền, ngày nay neo ở nơi nao?
     Một linh hồn khác kéo tôi ra khỏi cơn mơ: Ông Hai điên. Sinh thời ông Hai điên thật. Hết Chợ Quán đến Biên Hòa. Nhưng khi đã chết, ông hết điên. Ông chán điên vì thời nay có lắm thằng điên. Ông nói: Điên là nghệ thuật, điên như Tôn Tẩn thời Đông Châu Liệt Quốc hay Tế Công mới thật là điên.
     Ông Hai như tiên ông đạo cốt. Vẫy phất trần, tôi tỉnh cơn mơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

TRĂNG TREO MÁI LÁ

Tôi đi loanh quanh vì không biết đường, vác trên vai bao tải nặng trịch. Bỗng nhiên cô gái từ trong nhà bước ra chận đường: - Anh tìm ai mà...